"Vậy, tôi đi trước đây, tạm biệt..." Cho đến khi nhận lại thắt lưng và ba lô với các đồ vật lặt vặt mang theo bên mình, chào hỏi mấy quản lý trại giam cũng đang bối rối như vẫn đang ở trong mơ, sau khi theo Trần Tinh rời khỏi trại giam, Lục Tân vẫn cảm thấy có chút khó tin. Không phải nói tội danh may lắm cũng phải cải tạo đời sao, tại sao Trần Tinh vừa nói như vậy, bản thân đã được ra ngoài rồi. Hơn nữa, càng nghĩ càng cảm thấy Trần Tinh xử...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.