Mặt Tiểu Chu dán vào cửa sổ xe, nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Cũng không biết trong mấy căn nhà trống này có tên điên hay không…” “Suỵt…” Lão Chu nhịn cười không được: “Đã năm nào rồi mà còn có tên điên chứ?” “Nếu có tên điên thật thì còn lãi to đấy. Bắt được bán cho gánh xiếc thú, một con là một trăm đồng đấy…” “Cái này còn đáng tiền hơn so với việc chúng ta vơ vét mấy thứ rách rưới này…” “. . .” Lục Tân nghe thế thì trong lòng cũng nhịn không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.