Khi anh nói những lời này, xung quanh cơ thể truyền đến cảm giác va chạm và âm thanh ồn ào bỗng nhiên biến mất. Lục Tân mở mắt liền nhìn thấy mình vẫn còn ở trên cầu. Bàn tay không chủ vươn về phía trước, cầm một thứ mềm mại. Cổ Nhị Hào đang bị chính anh bóp chặt. Mà Nhị Hào nhìn anh bằng ánh mắt vô thần, trong mắt tựa như có thủy triều đang dần phai nhạt. Cùng lúc đó, cậu ta trở nên tuyệt vọng hơn, nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc và bất...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.