Một cảm giác mê mang không thể dùng cách nào để hình dung dâng lên trong lòng. Như thể vừa tỉnh dậy từ một cơn mơ trong buổi trưa hè, gió lạnh bỗng thổi tới nhưng bản thân lại phát hiện rằng cả người mình đã toát mồ hôi lạnh từ lâu. Lục Tân nhìn bức phác họa, trái tim đập rộn ràng, ánh mắt dần trở nên mơ hồ. “Đó là mình sao?” “…” “…” Hồi lâu sau, anh mới vô thức ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Tinh, chỉ thấy ánh mắt của Trần Tinh cũng đang có...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.