Lục Tân thành thật ngồi xuống, nhìn Trần Tinh đạp ủng da cồm cộp tiêu sái bước ra ngoài.
Phòng họp này dường như đã có người chuẩn bị ổn thoả sẵn vậy, bất luận là ở trong hay ở ngoài phòng họp cũng đều vô cùng yên tĩnh, đến cả người đi qua cũng đều không có, trên mặt bàn còn được đặt một tách cà phê cùng với mấy khối sô cô la và một đĩa bánh kẹo xanh xanh đỏ đỏ.
Lục Tân thấy chung quanh không có người, liền lén bưng tách cà phê lên nếm thử một ngụm, cảm thấy có chút đắng, không tốt bằng cái loại hoà tan nhanh mình thường hay uống trong phòng làm việc kia, thế là anh liền cho mấy viên đường hình vuông ở xung quanh cái tách vào, cũng lại cho thêm mấy túi sữa, cứ như vậy uống một hớp, đúng là hương vị khá hơn nhiều, miễn cưỡng có thể so với cái loại ở văn phòng kia ngày thường mình hay uống.
Lúc trước, anh đã từng nghe chủ nhiệm văn phòng nói qua, cà phê với trà, đường, đều là đồ tốt nhất hiện nay, người ngoài có nghĩ cũng đừng nghĩ.
Có điều, đối với sôcôla và đường, anh thật sự không có hứng thú, nhưng em gái lại tò mò nếm thử một miếng.
"Em rất thích đó..."
Cô vô cùng vui vẻ ôm hết tất cả sôcôla cùng bánh kẹo đến trước ngực mình.
"Vậy em cứ ăn là được rồi!"
Lục Tân cười nhìn về phía em gái, vô cùng cảm kích biểu hiện hôm nay của cô.
"Được, em ăn hết!" Em gái đúng là không có một chút khách sáo nào với anh.
...
...
Cũng tương tự lúc Lục Tân ngồi ở văn phòng chờ đợi, Trần Tinh đã sắp xếp xong xuôi công việc khác.
Bao gồm một chiếc xe có một nhánh đội ngũ võ trang đầy đủ hộ tống một người tinh thần dị biến, vận chuyển hai cỗ quan tài thủy tinh tiến về sở nghiên cứu đặc biệt, một đội nhỏ của nhánh võ trang đầy đủ giam giữ toàn bộ người của công ty vận chuyển Bốn Phương, chia ra tiến hành thẩm vấn đột kích, cùng với nhiều nhân viên tập trung làm hết sức, thu thập tất cả quỹ tích hoạt động cùng với tình báo... có liên quan đến Tần Nhiên và Thôi Vượng.
Xuất hiện sớm nhất là một bản báo cáo.
Kia là một bản hoá nghiệm trước đó còn sót lại được nhóm điều tra nhỏ thu thập được ở nơi Thôi Vượng bị vứt xác.
Chỉ thấy trên kết quả xét nghiệm có một hàng chữ: "Chứng minh được tổ chức này cùng với Tần Nhiên (nguồn ô nhiễm số 041 ở đáy hồ) trùng khớp.
...
...
Đương lúc Trần Tinh ôm văn kiện tiến vào phòng họp thì đĩa đã trống không, Lục Tân đang thu dọn giấy gói và rác ở trên bàn, thấy Trần Tinh tiến đến, liền có chút ngượng ngùng siết chặt giấy gói kẹo đứng ở đó, không biết nên ném đến nơi nào.
Trần Tinh nhận lấy giấy gói kẹo trong tay anh, ném vào thùng rác bên ngoài.
Đồng thời lặng lẽ lưu ý trong lòng một điều: "Thích đồ ngọt... Hay là sau khi sử dụng năng lực nên thèm đồ ngọt?"
"Đã hoàn toàn qua điều tra cả rồi!"
Sau khi Trần Tinh ngồi xuống liền lấy ra một phần văn kiện mới đóng dấu, nói với Lục Tân: "Trong cái hồ kia không hề kiểm tra được còn có sức mạnh tinh thần nào còn sót lại, nói cách khác, sự cố ô nhiễm tinh thần có tên gọi 041 này đã có thể tuyên cáo rằng thanh lý thành công!"
"Mặc dù còn có một số điểm đáng ngờ khác, nhưng ít nhất tạm thời sẽ không còn có thêm người bị hại nữa!"
...
Lục Tân vội gật đầu nhẹ: "Quá tốt rồi!"
Trần Tinh nhìn ra được, Lục Tân thật sự khá là hài lòng, điều này khiến cho cô ta sinh ra một cảm giác quái dị.
Nhất là Lục Tân bình tĩnh của hiện tại cùng với Lục Tân khi đối phó với con quái vật tinh thần siêu cấp nhất kia chồng lên nhau.
Thậm chí, cô ta còn cảm thấy người phân liệt chính là mình nữa...
...
...
"Sẽ có những người khác tiếp tục điều tra sâu vào và nghiên cứu nguồn ô nhiễm số 041!"
Trong lòng cô ta nghĩ, hai cánh tay đan chéo lại, nâng cằm lên, một đôi mắt hẹp dài mà có vẻ thâm thuý hơn so với người bình thường nghiêm túc nhìn về phía Lục Tân: "Còn điều chúng ta cần làm bây giờ là tiến hành thảo luận và đánh giá công việc tiến hành thanh lý lần này, tựa như, xử lý nguồn ô nhiễm dưới tình huống bình thường đều là tìm kiếm chuỗi logic và hạt nhân mấu chốt của nó, chỉ có khi tìm được hai điểm này thì mới có thể dùng một cái giá thấp nhất để thanh lý sạch nguồn ô nhiễm, còn lần này, thật ra chúng ta cũng không hề chân chính tìm được hai điểm này..."
Cô ta hơi ngừng lại một chút, nói: "Nhưng chúng ta vẫn phải giải quyết!"
"Cho nên..."
"Có phải là anh có năng lực gì ẩn giấu không?"
"Nếu không phải như thế, sao anh lại có thể đơn thương độc mã giải quyết một nguồn ô nhiễm tinh thần lượng cấp gần hai trăm đơn vị được?"