Nước mắt của Nhị Hào không ngừng chảy, Lục Tân thậm chí có thể cảm nhận được ấm áp nơi bả vai. Lục Tân không ngăn cản hay khuyên nhủ cậu ta đừng khóc. Thật giống như ở trong thế giới tuyệt vọng này, thứ duy nhất anh có thể cho Nhị Hào là hy vọng không đáng kể. Vào giờ phút này, điều duy nhất anh có thể làm cũng chỉ là ôm lấy Nhị Hào, để cậu ta trút bầu tâm sự... Đây là một thế giới của sự tuyệt vọng. Ác mộng của thần không phải là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.