“Hạ Trùng?” “Sao cô lại ở chỗ này?” “...” Khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Trùng, Lục Tân bị phân tâm, hạt màu đen trong ánh mắt nhanh chóng mất đi. Ngay cả cái bóng bên người cũng lập tức trở nên ổn định lại, cha cũng cảm thấy tò mò như anh. “Mau tới đây...” Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Lục Tân, Hạ Trùng hơi nôn nóng dậm chân: “Còn rề rà nữa sẽ không kịp...” “À à...” Lúc này Lục Tân mới phản ứng lại, nhìn thoáng qua thể tinh thần màu đen đang ào ào đổ về...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.