Lúc này Lục Tân và Hàn Băng mới hiểu rõ, ngơ ngác nhìn đám lưu manh kia canh giữ khách sạn kín kẽ không lọt một giọt nước. Thoáng nhìn có vẻ canh gác còn nghiêm ngặt hơn cả Bộ phận thông quan đặc biệt của Thanh Cảng. “Cha, đi bên này…” Phía sau đám người, Bích Hổ ân cần đỡ một cánh tay Đàn Gia, trên mặt đầy nịnh nọt tươi cười: “Không đi thì không biết, chứ vừa thấy là đã sợ nhảy dựng, thì ra cha lại làm ăn to như vậy, ôi chao ôi, thật ra...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.