Mục lục
Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với thứ mà kẻ khác không nhìn không nghe thấy được. Nhưng riêng anh có thể nhìn, nghe, có thể trò chuyện, thậm chí còn chạm vào được, lại còn được bọn họ bảo vệ. Những người như thế này, rốt cuộc là anh nên xem họ tồn tại, hay là không tồn tại đây?

Trần Tinh đã gặp rất nhiều người tinh thần biến dị, cũng đã từng xử lý rất nhiều.

Điên khùng, kỳ dị kiểu nào cô ta cũng đã thấy nhiều nên không còn quan tâm nữa, nhưng lúc này cô lại cảm thấy rất kỳ lạ.

Cô ta chỉ cảm thấy lúc Lục Tân nói ra những lời này có vẻ rất nghiêm túc, cũng rất tỉnh táo.

Bình tĩnh và điên khùng, bình thường và quái dị là hai cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau, thế mà lại xuất hiện cùng một lúc trên cùng một người.

Tai nghe trong tai lại vang lên tiếng hối thúc: “Tổ trưởng Trần, đã điều động đội Vũ Trang xong, cô cần nhanh chóng đưa ra đánh giá cuối cùng về anh ta!”

Trần Tinh im lặng, Lục Tân ngồi phía đối diện cô ta cũng im lặng.

Dường như hai người đang suy nghĩ rất nhiều vấn đề.

Trong lòng Trần Tinh nhanh chóng đưa ra quyết định, cô ta đã gặp rất nhiều người tinh thần biến dị, cũng xử lý rất nhiều sự cố nổi điên mất khống chế, cô ta rất có kinh nghiệm trong chuyện này. Bởi vậy, sau một lúc nghiêm túc suy nghĩ, thì cô ta chăm chú nhìn Lục Tân, rồi nói: “Tôi chỉ có một câu hỏi, nếu năng lực của anh đến từ người nhà anh, anh có thể bảo đảm bọn họ không thể nào gây ảnh hưởng đến anh không?”

Cô ta không phủ nhận sự tồn tại của “người nhà” Lục Tân, mà chỉ hỏi “người nhà” này có ảnh hưởng đến anh hay không.

Lục Tân ngẩng đầu nhìn cô ta, trả lời: “Cô lo lắng bọn họ sẽ khống chế cơ thể của tôi đúng không?”

Trần Tinh không phủ nhận.

Với cô ta mà nói, sự nguy hiểm nhất của người ngồi trước mặt cô ta chính là không thể biết trước rằng anh có đột nhiên trở thành người khác hay không.

Trước câu hỏi này, Lục Tân lại cẩn thận suy nghĩ một lúc.

Ngược lại anh hiểu rất rõ về tình trạng hiện tại của mình, khi vừa xuất hiện biểu hiện bệnh, anh đã vùi mình trong thư viện rất lâu.

Đọc hết các sách có liên quan đến “bệnh tâm thần” một lần.

Và qua những cuốn sách này, anh đã biết thì ra người bị bệnh tâm thần còn chia ra nhiều loại như thế, có hội chứng Zoanthropy, có hội chứng ảo tưởng nhân đôi, hội chứng con rối vui vẻ, hội chứng Alice ở xứ sở thần tiên, hội chứng sợ không gian hẹp,… Có vài hội chứng anh có thể hiểu khi đọc mô tả, cũng có vài hội chứng không hiểu nghĩa là gì, rồi lại cẩn thận phân tích tình trạng bệnh.

Mà sau khi đọc được những căn bệnh này, anh đã tự chẩn đoán bệnh cho mình.

Tâm thần phân liệt?

Tuy cũng có vài chỗ giống nhau, nhưng Lục Tân lại cảm thấy mình không được coi như là phân liệt bình thường.

Anh vẫn luôn muốn làm rõ rốt cuộc mình gặp phải vấn đề gì, và có thể chữa khỏi được bệnh của mình hay không.

Cho nên, khi anh vừa gặp được người phụ nữ này, sau khi nghe cô nói những chuyện có liên quan như là “tinh thần biến dị”, trong lòng anh cảm thấy rất mong đợi, có lẽ bọn họ có thể chữa khỏi cho anh. Hoặc là theo như cách giải thích của bọn họ thì đây không phải là bệnh tâm thần, mà là một tình trạng bình thường nào khác, nhưng khi thấy phản ứng của cô ta…

Lục Tân biết hy vọng của mình đã tan vỡ rồi.

Nếu trong mắt cô ta, tình trạng của anh là bình thường, thì tại sao cô ta lại cảnh giác như vậy chứ?

Anh không thích bị nhìn với ánh mắt cảnh giác thế này.

Cho nên anh đang cân nhắc, trả lời từ tốn: “Thật ra cô không cần lo lắng, người nhà của tôi đều là người rất tốt!”

“Em gái của tôi là một đứa trẻ đáng yêu, thích chơi đồ chơi, thích chạy nhảy.”

“Cha tôi thích nấu ăn, là người rất thành thật, luôn ở trong nhà bếp.”

“Mẹ của tôi rất dịu dàng, trước giờ không thích cãi nhau với người khác, chỉ thích nói chuyện phải trái với họ thôi…”

“…”

Trần Tinh nhìn dáng vẻ trả lời nghiêm túc của anh, trong lòng sinh ra cảm giác cực kỳ phức tạp.

Người này, quá bình thường…

Thế mà anh lại dùng một trạng thái vô cùng nghiêm túc, vô cùng bình thường để miêu tả những người thật ra chẳng hề tồn tại…

Anh càng miêu tả rõ ràng, lòng dạ Trần Tinh càng thêm căng thẳng.

Cô ta châm một điếu thuốc để che giấu tâm trạng của mình, lúc này tai nghe trong lại vang lên tiếng hối thúc.

Có rất nhiều lựa chọn bày ra trước mặt cô ta, có thể lập tức rút lại quyết định chiêu mộ, cũng có thể tăng giám sát người này thêm một cấp, thậm chí có thể thẳng tay dùng năng lực giết mầm tai họa là anh ở trong một quán bar nhỏ vắng người.

Nhưng nghĩ đến biểu hiện rất bình thường của người này, và tình trạng trong thành phố hiện tại, cô ta thấy hơi do dự.

Cuối cùng, cô ta đưa ra quyết định, lấy một phong bì trong người ra, đẩy đến trước mặt Lục Tân, rồi nhìn thẳng vào mắt anh. nói: “Kiểm tra đo lường nhằm vào anh là do tôi sắp xếp. Bởi vì trong tình huống quan sát viên không biết rõ, kiểm tra đo lường mới có kết quả khách quan nhất. Cho nên kiểm tra đo lường lúc trước là lừa anh, nhưng anh đã vượt qua kiểm tra đo lường, cũng đã giúp đỡ chúng tôi tiêu diệt quái vật tinh thần cấp một kia!”

“Cho nên anh cũng được coi như là hoàn thành một ủy thác, đây là thù lao của anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK