"Tinh thần bị lây nhiễm là tinh thần biến dị à?"
Lục Tân ngồi thành thật tại chỗ, trên mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc lại có chút mờ mịt.
Anh sống trong thành này từ nhỏ tới lớn, tất nhiên biết mặt trăng máu treo trên cao bây giờ đã khiến cho thế giới khác hẳn trước đây, cũng thường nghe đồng nghiệp hoặc những người khác nói về đủ loại sự kiện thần bí khó lường, hoặc chuyện gặp quỷ, có liên quan đến kẻ điên mất trí ở ngoài thành, đoàn kỵ sĩ hung ác hoành hành nơi hoang vắng. Nhưng theo như anh thấy, phần lớn những chuyện đó chỉ là lời đồn đại, cuộc sống vẫn còn áp lực lại bình yên.
Mặc dù "người nhà" làm bạn bên cạnh anh hình như không mấy bình thường.
Cho dù em gái thường bò tới bò lui giống như quỷ, luôn mang đến cho anh một vài chuyện kỳ lạ, nhưng anh vẫn chưa từng nghĩ tới thế giới này đã không bình thường đến mức này, thậm chí ngay cả tinh thần cũng có thể bị nhiễm độc và lây truyền giống như bệnh tật vậy?
Mà Trần Tinh nhìn vẻ mặt Lục Tân, lại cho anh một khoảng thời gian nhất định để tiêu hóa lượng thông tin này.
Không thể nghi ngờ, người thanh niên trước mắt này là người bình tĩnh lại bình thường nhất trong những người mà cô ta từng gặp.
Cho dù cô ta đã chứng kiến qua sự điên cuồng dưới vẻ bình tĩnh của anh!
Nhưng cô ta cũng từng gặp nhiều người như vậy.
Chỉ cần có thể giữ được lý trí trong lúc giao lưu bình thường và lúc đối mặt với quái vật tinh thần, đã xem như là rất tốt rồi.
"Trong đợt kiểm tra trước đây, cho dù chúng tôi đã đưa ra đánh giá về anh từ trước, tin chắc với lực lượng tinh thần của anh, nguồn lây nhiễm cấp một rất khó tổn thương tới anh, nhưng chúng tôi vẫn chuẩn bị sẵn sàng các biện pháp ứng phó khẩn cấp. Vào lúc anh không thể chống đỡ nổi, sẽ có người giải quyết vấn đề này giúp anh. Chỉ có điều, anh không chờ tới lúc người của chúng tôi ra tay, đã tự mình giải quyết sự kiện lây nhiễm ở quán cà phê góc đường!"
"Biểu hiện của anh vượt ra ngoài dự đoán của chúng tôi!"
"Bây giờ, chúng tôi cần người như anh giúp đỡ giải quyết sự kiện lây nhiễm giữa thành chính Thanh Cảng và năm thành vệ tinh..."
Trần Tinh giải thích xong lại hơi ngả người ra phía sau, ngực thả lỏng, lấy một phong thái bình tĩnh mà thưởng thức nhìn Lục Tân.
"Mà đây… chính là nguyên nhân để tôi ngồi ở đây, chuẩn bị tuyển dụng anh!"
"..."
Động tác của cô ta khiến cho Lục Tân bất giác liếc nhìn, thầm nghĩ: "Ngực lớn thật!"
Trần Tinh để ý đến sự thay đổi trong ánh mắt của Lục Tân, trong lòng cho ra đánh giá: "Có vẻ háo sắc, chỉ số nguy hiểm giảm xuống 10%!"
"Cũng bởi vì tôi giải quyết quái vật ở quán cà phê, cho nên cô quyết định tuyển dụng tôi à? Có phải các cô còn có tiêu chuẩn nào khác không? Hơn nữa, theo như lời cô nói, có phải sự lây nhiễm đó chính là nguyên nhân vấn đề mà tôi đang gặp phải bây giờ? Nói vậy, các cô có thể giúp được tôi không?"
Trong lòng Lục Tân suy nghĩ cẩn thận, dè dặt hỏi: "Tiêu chuẩn vượt qua sát hạch của các cô là gì?"
...
Trần Tinh không ngờ Lục Tân lại có nhiều vấn đề như vậy. Mình chỉ tới tuyển dụng, không định nói nhiều với anh như vậy.
Nhưng nếu anh đã hỏi, cô ta vẫn trả lời: "Là xem các người có thể mất khống chế không!"
"Chúng tôi đã có thể xác định được, giữa người tinh thần biến dị và quái vật tinh thần, thậm chí là những kẻ điên lang thang ngoài thành đều có mối liên hệ nhất định, hơn nữa có thể xác định được nguồn gốc của mối liên hệ này đều từ mặt trăng màu đỏ trên không trung kia. Nếu đã có mối liên hệ, vậy chúng tôi lại cần phải chú ý tới nó. Cho nên sát hạch của chúng tôi là xem các người có thể khống chế được năng lực không. Nếu các người khống chế được, chúng tôi mới tuyển dụng!"
Lục Tân suy nghĩ một lát lại vội hỏi: "Vậy nếu tôi mất khống chế thì sao?"
Trần Tinh im lặng một lát rồi nhìn Lục Tân nói: "Vậy anh sẽ biến thành nguồn lây nhiễm mới!"
Lục Tân lập tức giật mình.
Trần Tinh lẳng lặng quan sát người thanh niên trước mặt này, trong lúc lơ đãng đã bắt gặp được từng biểu cảm của anh.
Đây cũng là một đối tượng tuyển dụng rất thích hợp...
Tiềm lực ban đầu của anh không phải là mạnh nhất, chẳng qua từ kết quả sự kiện ở quán cà phê cho thấy anh là một người vận dụng tốt nhất năng lực của mình, là một người thuộc hệ con nhện, thậm chí trong tình huống không có sự trợ giúp khác, anh đã một mình giải quyết một con quái vật tinh thần. Mặc dù lúc anh chạy thật nhanh chạy dụ dỗ quái vật tinh thần có vẻ quái đản, nhưng chẳng phải người khác cũng thế sao?
Mà quan trọng nhất là anh có vẻ rất hứng thú với việc này, điều này lại đại biểu cho việc có thể dễ dàng thuyết phục được anh.
"Thật ra tôi cũng khá tò mò về những điều cô nói..."
"Hơn nữa tôi quả thật vẫn luôn muốn tìm một công việc bán thời gian để làm..."
Cũng đúng vào lúc này, Lục Tân suy nghĩ rất lâu lại chậm rãi lắc đầu, nói: "Nhưng tôi có một vấn đề muốn nói với cô..."
"Thật ra, tôi cho rằng tôi không có năng lực..."
"..."