“Con người Rắn Chúa thật không tệ, rất hào phóng.” Ngồi trên ghế phụ của chiếc xe địa hình, Lục Tân có chút xúc động nói. Bích Hổ đang nghiêm túc lái xe, ngậm chặt miệng, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước. Một lúc sau, Lục Tân lại nói: "Lúc trước nghe nói người hoang dã rất hào sảng, bây giờ cuối cùng hiểu được." Cổ của Bích Hổ giống như bị cố định, bất động và cứng nhắc đẩy bánh răng, giống như một người gỗ không có tri giác. Sau khi rời khỏi Thị trấn Hắc Thuỷ,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.