Mục lục
Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cha ngồi ở trước bàn ăn, mở ra một chai rượu đế nhãn hiệu đã nhiễm bẩn đến mức nhìn không ra chữ, gắp một đũa rau xanh rồi dùng một hơi uống cạn một ly. Trên bàn không có thịt, cha thích chặt xương hầm thịt, nhưng trước giờ không hề cho người ta ăn, cũng không cho ai đến gần cái nồi thiết của ông. Trên người ông vẫn còn đeo tạp dề, phía trên tung tóe vết máu, có mấy con ruồi còn bay tới bay lui quanh người ông.

Bên ngoài có tiếng còi báo động đến gần, không ngừng truyền đến tiếng người huyên náo, không biết là đang nói cái gì.

“Bộp!”

Cha bỗng nhiên dùng sức đặt ly rượu xuống, trợn con mắt đỏ ngầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cứ bảy mồm tám chuyện, mỏ chõ vào, mẹ kiếp chỉ biết ồn ào, đến một bữa cơm an ổn cũng không để người ta ăn, đồn cảnh sát phế vật, gì cũng không tra được, hàng xóm phế vật, cả ngày chỉ biết nhìn lén người khác!”

“Ông đừng dọa con!”

Mẹ gắp lên một cọng rau, cẩn thận ăn, bờ môi đỏ tươi dưới ánh đèn lờ mờ vô cùng gai mắt.

Lục Tân nhớ bà không đánh son môi.

“Con cái con bà nó, đáng chết, đều đáng chết!”

Cha càng phẫn nộ, năm ngón tay nắm thật chặt vào bình rượu nổi cả gân xanh, mắng: “Con điếm, mày cũng đáng chết!”

“Đúng vậy, trong mắt ông tất cả mọi người đều đáng chết, chỉ có ông là không đáng chết thôi!”

Mẹ cười tao nhã điềm đạm: “Bởi vì cuối cùng ông muốn ở lại để nhặt xác đúng không, ông thích nhặt xác cho người ta!”

Bà nói rồi đặt chén đũa xuống, dịu dàng cười cười, nhìn về phía cha: “Bởi vì lúc còn sống, những người kia đều sống tốt hơn ông, đều có bản lĩnh hơn ông, cho nên ông đặc biệt không thích nhìn thấy bọn họ còn sống, ông thích nhìn dáng vẻ bọn họ cuối cùng cũng không có cách nào nói chuyện nữa!”

“Ngậm miệng, mày biết ngậm miệng không?”

Quả nhiên cha đã bị mẹ chọc giận, ông chợt ném chai rượu đi, xông lên bóp cổ mẹ.

“Ha ha…”

Mẹ cười vô cùng vui vẻ dù đã bị bóp đến tím tái mặt mày nhưng nụ cười vẫn rất tao nhã: “Phế... Phế vật...”

“Bốp!”

Cuối cùng cha cũng không nhịn được, quyền cước bắt đầu tăng theo cấp số cộng, đấm đến mức phòng ăn liên tục chấn động.

“Oa... Cha không được đánh mẹ mà…”

Em gái bị dọa cho khóc lớn ôm chặt gấu nhỏ, nhưng bỗng nhiên lại biến sắc, điên cuồng cười khanh khách: “Chơi vui, chơi vui, chơi thật vui...”

Một bên cười lớn, bỗng nhiên cô lại xoay người nhảy lên, giống như một con nhện linh hoạt bò lên trần nhà, hai cái chân ôm lấy đèn treo, cũng không biết cố định thân thể như thế nào, vặn vẹo xoay đầu lại nhìn cảnh tượng đánh nhau bên dưới, trong miệng ngậm con gấu nhỏ đồ chơi kia, dùng sức vỗ hai tay, trong miệng còn không ngừng nghẹn ngào, như cười như khóc: “Chơi thật vui mà...”

Cha càng ngày càng phẫn nộ, thân thể giống như không ngừng mở rộng, cơ bắp làm rách cả áo sơ mi, hiện ra một màu xanh, khắp lưng mọc đầy lông đen, ngũ quan trở nên vặn vẹo rồi biến lớn, quơ nắm đấm, dùng sức đánh về phía mẹ, một quyền lại một quyền, mà mẹ đã bị ông đánh đến da tróc thịt bong, nhưng giọng điệu vẫn tao nhã như thế: “Thật tốt mà, cái dáng vẻ cuồng nộ bất tài này...”

Lục Tân bưng cơm, ngồi cạnh bàn ăn đã bị hất đổ, chậm rãi ăn cơm trong chén.

Sau chuyện mặt trăng máu, rất khó có được một gia đình ấm áp...

Mặc dù người trong nhà mình sẽ có một chút bệnh vặt, có đôi khi cũng sẽ cãi nhau, đánh nhau, nhưng vẫn là nhà mà…

Ngoài cửa sổ, một cái phòng đối diện với cửa sổ phòng khách của nhà Lục Tân được bố trí thành một cái phòng làm việc đơn giản.

Có một cô gái tóc ngắn mặc Âu phục nhàn nhã, đang quan sát căn phòng của Lục Tân thông qua một cái kính viễn vọng.

Thông qua ống kính của kính viễn vọng có thể nhìn thấy trong căn phòng trống rỗng kia, Lục Tân đang ngồi trên ghế ăn cơm một mình, rõ ràng chỉ có một mình anh ngồi ở đó, nhưng căn phòng kia lại giống như sinh ra động đất, cái bàn bị lật tung, đèn treo không ngừng lay động, kiếng trên cửa sổ thỉnh thoảng xuất hiện một vết nứt giống hình một đóa hoa trắng, giống như là bị thứ gì đó đánh vào phía trên.

“Năng lực suy nghĩ tinh thần dị biến của quan sát viên số mười ba xuất hiện!”

Hai người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục làm việc tinh xảo đứng ở bên cạnh cô, một người đang tính toán cực nhanh, một người đang ghi chép.

“Anh ta có tiềm năng được chiêu mộ không?”

“Mối đe dọa tiềm ẩn lớn bao nhiêu?”

“Năng lực cụ thể là gì?”

Cô gái tóc ngắn lắc đầu, đáp: “Bây giờ vẫn chưa nắm rõ lắm, anh ta không giống người có tinh thần dị biến khác, anh ta sẽ để lộ những hình thái dị biến rất mạnh trong giai đoạn đầu, giả như có thể tiến vào mộng cảnh của người khác, hoặc là trong lúc vô tình phóng thích sinh lực dịch bệnh…, anh ta trông rất bình thường, mỗi ngày đều có thể đi làm tan tầm như bình thường, thậm chí có thể xử lý công việc rất tốt, nhưng thỉnh thoảng tinh thần sẽ xuất hiện hỗn loạn!

“Nghe rất có tiềm năng, cũng rất tốt để dẫn dắt!”

Một người đàn ông có gương mặt hơi uy nghiêm ở phía sau bọn họ nói: “Có từng thử để cho thầy tạo mộng đi vào mộng cảnh của anh ta để làm xác định và đánh giá chưa?”

“Có!”

Cô gái tóc ngắn mặc Âu phục đỏ nhẹ nhàng gật đầu, đáp: “Nhưng sau khi thầy tạo mộng kia tiến vào mộng cảnh của anh ta thì không bước ra nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK