Mục lục
Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại ca nói rất đúng!”

Lục Tân cười nói: “Chúng ta vào trong thương lượng lại một chút được không?”

Với chuyện mà Lữ Thành và công chúa Tiểu Tình gặp phải, Lục Tân không cảm thấy bất ngờ.

Công ty họ là một công ty buôn bán nhỏ lẻ trong thành phố Vệ Tinh cỡ nhỏ. Nói đơn giản thì nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu là bán những vật tư không mang tính chiến lược qua lại giữa các thành phố, vì lấy được giấy thông hành cho nên trong tay họ cũng có chút quyền nho nhỏ. Vì thế những công ty hậu cần mà bọn họ thường tiếp xúc đều nịnh bợ họ, thậm chí có đôi lúc sẽ chia cho họ một món tiền hoa hồng không nhỏ.

Mới vừa tiếp xúc, dù thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng công ty hậu cần Bốn Phương này lại không theo lẽ thường?

Còn chưa biết nguyên nhân cụ thể bọn họ bị đánh là gì, nhưng hai bên không hợp ý nhau xảy ra đụng độ là chuyện bình thường.

“Thương lượng?”

Người đàn ông mặt sẹo cười khẩy một tiếng, nhổ bãi nước miếng xuống đất, nói: “Đều là người tiếc mạng, ai rảnh rỗi nói nhiều với anh?”

Sắc mặt Lục Tân hiện lên vẻ khó xử, nói: “Vậy mấy người muốn thế nào?”

Người đàn ông mặt sẹo nói: “Ký hợp đồng, cầm tiền làm việc, hai bên đều bớt việc!”

Lục Tân im lặng một lúc, nói: “Hợp đồng nhất định không thể ký như vậy!”

Người đàn ông mặt sẹo nghe xong, cười lạnh một tiếng: “Cậu giám đốc nhỏ này rất rắn rỏi đó…”

Lúc này, đám người ở quanh đó đã từ từ bước lên, đám người cười như không cười bao vây Lục Tân vào chính giữa.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Tân hơi do dự, rồi đột nhiên móc súc chỉ về phía bọn họ.

“Súng?”

Nhưng người này thấy vậy thì ngẩn ra một lúc.

Đến cả Lữ Thành bị đá nằm lăn lóc trên mặt đất không dám đứng dậy và công chúa Tiểu Tình bị nắm tóc đều trợn mắt nhìn.

Không ai ngờ rằng Lục Tân sẽ móc ra một khẩu súng.

“Không ngờ anh ta có súng đó…”

“Ha ha…”

“…”

Nhưng ngay sau đó, lại là một trận cười vang.

Biểu cảm của đám đàn ông này trở nên đầy châm chọc, cho dù là người phụ nữ đang nắm tóc công chúa Tiểu Tình cũng lộ ra vẻ khinh thường. Rồi có người lặng lẽ rút ống sắt, cũng có người cầm búa, rìu.

“Thật sự không ngờ rằng trong tường thành còn có người dùng súng…”

“Ha ha, người anh em à, súng của cậu hợp pháp sao?”

“…”

Trong đám người đang cười vang, có một người trẻ tuổi cao gầy có vẻ ngoài xốc nổi đang từ từ đến gần, trong tay cậu ta cầm một con dao đã rỉ sét.

Nhân lúc không ai chú ý, trong mắt cậu ta lóe lên tia lạnh, bỗng nhiên cậu ta bước lên một bước vọt ra sau lưng Lục Tân.

Lúc này trong mắt cậu ta lóe lên sự tàn nhẫn, người lăn lộn đầu đường xó chợ như cậu ta hiểu rõ, làm lưu manh quan trọng là lập công, nhưng cơ hội lập công không dễ tìm. Trừ những trường hợp cần liều mạng, thì thường ngày sẽ xem ai tàn nhẫn nhất, nhanh tay nhất. Cái tên không có mắt trước mặt này đã định trước sẽ gặp xui xẻo, chỉ cần cậu ta có thể đâm anh một dao, tối nay sẽ có thịt ăn…

Nhưng không chờ cậu ta đâm mạnh một dao, Lục Tân trông có vẻ không hề chuẩn bị đột nhiên quay người.

Trong tay anh cầm súng, sau đó nổ súng không chút do dự.

“Bằng!”

Người trẻ tuổi này bị đau đến mức hét “á” lên đầy thảm thương. Rồi ngã lăn xuống cách đó hai mét, máu trên đùi trái phun ào ào.

Đây là lần đầu tiên Lục Tân dùng súng, kỹ năng bắn súng thật sự không tốt.

Nhưng tiếng súng vừa nổ lên, mọi người xung quanh đều trở nên kinh hãi, xôn xao lùi ra sau.

Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, tiếng cười đùa và cười nhạo lập tức biến mất sạch sẽ, chỉ có người trẻ tuổi vừa bị bắn lúc này đang ôm chân lăn lộn trên mặt đất. Tiếng kêu giống như tiếng heo bị chọc tiết, thậm chí còn có tiếng khóc nức nở.

Ánh mắt mọi người nhìn Lục Tân như nhìn thằng điên. Mấy ai ngờ đó là súng thật chứ?

Càng không ngờ rằng anh thật sự dám nổ súng?

Đây là bên trong tường thành, không phải ngoài thành, phòng cảnh sát ăn chay đấy à?

Những người hung ác thường xuyên ra vào hoang dã không phải không sợ chết, mà ngược lại càng sợ chết hơn.

Nhưng trái lại nhóm người trẻ tuổi luôn lặn lộn trong thành vừa nóng máu lên thì cái gì cũng dám làm, đây cũng là nguyên nhân mà Lục Tân bắn cậu ta.

Sau khi bắn xong tên kia, Lục Tân lập tức dời họng súng chỉ về một người phụ nữ trung niên đứng phía sau đám người.

“Đừng ép tôi!”

“Mấy người cũng đã nhìn thấy súng của tôi là hợp pháp…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK