Mục lục
Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạy…Chạy rồi?

Trên tòa nhà phía xa, toàn bộ quan sát viên đều đang ngẩn người nhìn vào màn hình.

Xung đột kịch liệt trong lần diễn tập trước đó, không hề xảy ra, ba phương án mà bọn họ chuẩn bị cũng không có tác dụng.

Đó rõ ràng là một khu vực ô nhiễm tinh thần cấp độ một tiêu chuẩn, rõ ràng là một dị nhân tinh thần với tiềm lực vô hạn, bọn họ gặp nhau, vốn là một cơ hội rất tốt để kích thích lẫn nhau, cũng là cơ hội để khảo nghiệm, mượn cơ hội này, bọn họ có thể tìm được bản thể nguồn gây ô nhiễm trong quán cà phê kia, loại bỏ chính xác, cũng có thể xác thực phán đoán về tiềm lực của quan sát viên số mười ba, quyết định chiêu mộ hay là loại bỏ cùng một lúc.

Nhưng kết quả, bọn họ chỉ nhìn thấy quan sát viên số mười ba bước vào khu vực ô nhiễm, sau đó lại đi ra.

Không có điểm nào khác thường…

Các nhân viên công tác trong phòng đều theo bản năng nhìn về phía cô gái tóc ngắn đứng đầu.

Cô ấy cũng lộ ra vẻ nghi hoặc trong chốc lát, song vẫn kiên quyết đến cùng mà ra lệnh: “Tiếp tục khảo nghiệm, lập tức làm ra phương án ứng phó thứ tư!”

Lục Tân chạy ra khỏi quán cà phê, bước nhanh đến ga tàu điện ngầm, muốn trở về thật nhanh.

Anh cũng không biết thứ mà mình nhìn thấy trong quán cà phê là gì.

Chỉ có điều, cuối cùng anh cũng xác định được, em gái cố ý chạy đến nhắc nhở chính mình là vì cái gì.

Có quái vật!

Tuy rằng sau sự kiện Mặt Trăng Đỏ, thế giới đã xảy ra những biến động long trời lở đất, bên ngoài xuất hiện vô số kẻ điên, cả ngày lang thang ở nơi đồng không mông quạnh, nhưng mấy kẻ điên này, vẫn còn là người, mà thứ mà anh vừa nhìn thấy kia, chắc chắn không phải “con người”!

Anh không muốn trêu chọc thứ này, anh chỉ muốn chạy.

Bên trong ga tàu điện ngầm vắng tanh, chỉ có một bác bảo vệ già, đang ngủ gà ngủ gật trong phòng trực ban.

Lục Tân ngồi trên băng ghế, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhôm.

Quay đầu nhìn xem, bóng dáng của em gái cũng không hề xuất hiện ở gần đây, không có cách nào hỏi em ấy rốt cuộc kia là thứ gì.

Chỉ có thể chờ tối nay về nhà hỏi lại, từ trước đến giờ Lục Tân vẫn luôn biết, “người nhà” của mình, biết vài thứ gì đó.

“Sàn sạt…”

Bỗng dưng, xung quanh truyền đến tiếng đế giày cọ xát mặt đất, Lục Tân ngẩng đầu, nhìn thấy đoàn người đi vào ga tàu điện ngầm.

Mới vừa rồi còn là ga tàu điện ngầm trống không, bây giờ càng lúc càng có nhiều người đi vào, mặc đủ loại quần áo khác nhau, bước đi vội vã, bọn họ bước nhanh vào ga tàu điện ngầm, nhưng không có ý đi về phía sân ga chờ xe, mà lại nhanh chóng tản ra xung quanh, Lục Tân nhận thấy có điều bất thường, ngẩng cao đầu, từ chiếc áo len cũ kỹ trên người ông lão bên cạnh, nhận ra bọn họ.

Bọn họ đều là những người ở trong quán cà phê lúc nãy.

Lục Tân như bị kích thích, đứng phắt dậy, sau đó nhìn thấy đằng sau đám người kia xuất hiện một bóng người.

Là nhân viên phục vụ trong quán cà phê kia, trên mặt anh ta vẫn còn treo một nụ cười nhã nhặn, chỉ là dưới ánh sáng, trông có chút quỷ dị.

Trong tay anh ta cầm một cái tách, chính là tách cà phê vừa rồi Lục Tân không uống.

Sau đó anh ta hướng về phía Lục Tân, khóe miệng chầm chậm nhếch sang hai bên, giọng nói cực kỳ êm dịu, chậm rãi nói: “Anh còn chưa uống café của mình!”

Trong lòng Lục Tân cảm thấy có chút sợ hãi, vội vàng đứng dậy muốn rời đi.

Thế nhưng những người xung quanh theo động tác của anh, cũng khẽ di chuyển về phía trước, đứng chắn trước người anh.

Đám người này vừa rồi ở trong quán cà phê, vẫn đang tụ họp vui vẻ, bỗng nhiên giờ đây trở nên rất kỳ quái, giống như bị mộng du.

Không có động tác thừa thãi, thậm chí bên trong con ngươi của bọn họ, cũng không nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Lục Tân, bọn họ giống như khúc gỗ cứ đờ đẫn tiến về phía trước, không gian càng lúc càng hẹp, chặn Lục Tân ở lại bên trong, giống như một cái lồng giam dùng người tạo thành, làm cho anh không thể nhúc nhích dù chỉ nửa bước.

Nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ của quán cà phê càng sâu, anh ta nâng tách cà phê lên, ra hiệu với Lục Tân.

Lục Tân vừa có chút xấu hổ, vừa có chút hoảng sợ: “Tôi không có tiền, uống không nổi…”

Nhân viên phục vụ của quán cà phê lại cười càng quỷ dị, đột nhiên, từ cái tách kia bắn ra con mắt ngâm trong tách cà phê lúc nãy, hoặc nói là một quả trứng chợt nhảy từ trong tách ra ngoài, quẹt một cái, một sợi màu đen bay về phía miệng của Lục Tân.

Lục Tân giật nảy người, dùng sức đâm thẳng ra ngoài.

Anh trẻ tuổi cường tráng, thoáng cái đã đẩy ngã hai ba người, muốn cướp đường để chạy.

Nhưng khách hàng của quán cà phê ở xung quanh cũng di chuyển theo anh, vươn cánh tay cứng đờ của họ ra, muốn bắt lấy anh.

Nhiều cánh tay như vậy, còn có người giống như một ma trận ngáng chân, hoàn toàn không có cách nào thoát ra.

Phạm vi ngọ ngoạy của Lục Tân càng lúc càng nhỏ, đã bị đám người bọn họ kìm ở nơi đó, thậm chí còn có người đi đến bóp miệng anh ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK