Mục lục
Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù là ban ngày nhưng trong văn phòng cũng vẫn bật ánh đèn trắng nhợt.

Hết vách ngăn này đến vách ngăn khác chia hơn phân nửa khu vực văn phòng thành từng cái ô nhỏ, trong mỗi cái ô đều có một máy tính để bàn chưa kết nối internet với một cái điện thoại. Tất cả mọi người đều bận rộn đi tới đi lui, có người đang đánh chữ, có người đang gọi điện thoại, có người đang trao đổi văn kiện. Vị trí làm việc của Lục Tân ở ngay chính giữa, trên vách ngăn có treo một lá cờ thưởng nhân viên xuất sắc nhất.

Công việc bộn bề buổi sáng đều đã được xử lý xong, Lục Tân đứng dậy xoa xoa huyệt thái dương của mình.

Nán lại lâu trong môi trường thế này anh luôn cảm thấy ngột ngạt đến bực mình, chưa kể lại còn có quá nhiều thứ rườm rà cần phải giải quyết.

“Anh Tiểu Lục bây giờ có bận không?”

Một giọng nói vang lên bên cạnh Lục Tân, Lục Tân ngẩng đầu, phát hiện đó là Lữ Thành, cậu ta còn trẻ vừa mới đến văn phòng, cậu ta ăn mặc chỉnh tề, để tóc ngắn năng động, rất có khí chất của ánh nắng mặt trời, nhưng lúc này lại mang vẻ mặt đau khổ, nói: “Chủ nhiệm sắp xếp cho em chỉnh lý đống văn kiện này, nhưng em xem đi xem lại mà vẫn còn mơ hồ, sắp đến thời gian rồi, anh Tiểu Lục có thể nào... Có thể dạy em một chút không?”

“Có thể!”

Lục Tân cười đồng ý: “Bây giờ đúng lúc tôi cũng không có việc gì!”

“Cảm ơn anh Tiểu Lục, con người của anh thật là tốt!”

Gương mặt của cậu trai như ánh mặt trời đầy cảm kích, vội vàng đi tới bên cạnh bàn máy tính của Lục Tân, một người dạy, một người học.

Trong các vách ngăn chung quanh có rất nhiều ánh mắt bất mãn quăng đến, còn có một số tiếng bàn luận xôn xao được đè nén rất thấp.

“Công việc của mình đã đủ mệt mỏi rồi lại còn phải dạy người khác!”

“Công việc của tất cả mọi người đều giống nhau, không sợ dạy cho người khác rồi mình sẽ bị đá ra đi sao!”

“…”

Lục Tân giúp Lữ Thành sửa lại văn kiện dưới rất nhiều ánh mắt bất mãn, khoác khoác tay lúc đối phương cất tiếng nói lời cảm ơn.

Mặc dù ở trong phòng làm việc có bầu không khí vô cùng áp lực này, tất cả mọi người đều căng thẳng, nhưng khi làm việc Lục Tân đều có nguyên tắc của mình, có thể giúp người khác một chút thì sẽ giúp một chút, chuyện trăng máu đã khiến thế giới sinh ra thay đổi, nhưng làm người vẫn phải có phẩm cách.

“Lục Tân, anh qua đây một chút, chủ nhiệm gọi anh này!”

Có người ở đằng xa gọi một tiếng.

“Đến ngay!”

Lục Tân đặt ly café xuống, đứng dậy đi đến văn phòng chủ nhiệm, ở đây, anh trông thấy chủ nhiệm mập đến mức hai bên quai hàm đều muốn rủ xuống, có một cô gái tóc ngắn đeo kính râm ngồi trên sofa phía đối diện, trên người mặc Âu phục vừa vặn.

“Tiểu Lục, ở đây có một phần văn kiện, bây giờ cậu giúp tôi đưa đến quán café ở góc phố Thanh Giang đi!”

Chủ nhiệm không có nhiều lời, chỉ chỉ túi văn kiện trên bàn.

Đưa văn kiện phải nên do người của tổ hành chính hoặc là tổ tạp vụ chứ không đến phiên anh làm.

Nhưng Lục Tân vẫn không hề từ chối mà chỉ gật đầu nói: “Được!”

Sau đó anh cầm văn kiện lên, khẽ gật đầu với chủ nhiệm cùng cô gái tóc ngắn ngồi trên ghế sofa, rồi rời đi.

Anh vừa rời khỏi phòng, chủ nhiệm lập tức đổi một khuôn mặt tươi cười, ân cần nhìn về phía cô gái tóc ngắn, nói: “Tổ trưởng Trần, chuyện cô nói đã làm xong rồi, cô yên tâm, tôi không hỏi nhiều, cũng không nghĩ nhiều, chỉ là hạng mục vừa nãy cô nói với tôi…”

“Xin hãy yên tâm, hạng mục này sẽ không cho ông đâu!”

Cô gái tóc ngắn đứng lên, nhẹ nhàng tháo kính râm xuống, giọng nói vô cùng mềm mại.

Chủ nhiệm sửng sốt một chút, còn tưởng rằng mình đã nghe lầm, sau đó, đúng lúc trông thấy con ngươi của người cô gái này.

Con ngươi của cô dường như đang xoay tròn, mơ hồ đỏ lên, dường như biến thành hai mặt trăng màu đỏ vậy.

“Đừng nên nhớ tôi đã đến, cũng đừng nhớ chuyện đã sắp xếp cho anh ta làm!”

Cô gái tóc ngắn khẽ nói, giọng nói êm dịu, sau đó cô đeo cặp kính râm lên, quay người đi ra ngoài.

Chủ nhiệm rơi vào mê mang một lát, mấy giây sau ông ta mới tỉnh lại tiếp tục làm việc giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Lục Tân ở trong toa hành khách của tàu cao tốc vòng quanh thành phố, cầm tay vịn, choáng váng buồn ngủ, vốn dĩ anh lên xe gần ga xuất phát vẫn còn chỗ ngồi, nhưng anh lại trông thấy một phụ nữ mang thai bước lên xe nên liền nhường vị trí đó cho cô ấy, còn mình thì đứng nửa tiếng trên xe.

Đèn trong xe hơi lấp lóe một chút, em gái ôm trong lòng chú gấu nhỏ chắp vá dọc theo đỉnh toa xe bò đến.

Cô treo ngược trước mặt Lục Tân, vụt qua vụt lại như xích đu.

Lục Tân nhìn không rời mắt, vờ như đang nhìn chăm chú vào cặp đùi xinh đẹp của cô gái mặc quần đùi xinh đẹp ở bên cạnh.

Em gái mình càng chơi càng vui vẻ hơn, đung đưa càng ngày càng mãnh liệt, trong toa xe bắt đầu xuất hiện tiếng bóp méo.

May mà đoàn xe đang chạy rất nhanh, đung đung đưa đưa, một chút tiếng bóp méo đó đã được che giấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK