Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ một chút, vì chuyện như vậy báo cảnh sát hay tìm bảo vệ, dường như đều không quá phù hợp.
Mà đương nhiên cũng không thể nổ súng, mình cũng không phải tên điên.
Gần như chỉ có thứ hai cách, chỉ là Lục Tân cũng cảm thấy có hơi lo lắng, mặc dù lúc ấy Trần Tinh nói những lời này với mình vô cùng nghiêm túc, nhưng mình lại vì… chuyện công việc này, đi nói với lãnh đạo một phần công việc phiền phức khác, có phải là không quá phù hợp...
Thế nhưng suy nghĩ một hồi cũng không có cách nào khác, thế là anh chỉ có tìm một dãy số duy nhất kia gọi ra ngoài.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Điện thoại chỉ reo hai tiếng đã được nhận.
Trần Tinh ở một đầu khác giọng điệu tỉnh táo, cũng rất bình tĩnh, chỉ là có cảm giác căng thẳng không tên.
"Chuyện đó, đại tá Trần, xin lỗi vì đã gọi cho cô..."
Lục Tân hết sức khách sáo nói: "Chủ yếu là bên này của tôi xảy ra chút vấn đề!"
"Vấn đề gì?"
Lục Tân nghe được một vài động tĩnh nhỏ, giống như là vô số người bỗng nhiên dừng công việc trên tay lại vậy, yên tĩnh đến tột cùng.
Anh cũng không khỏi bị bầu không khí này mang đến một chút căng thẳng, vội nói: "Là như thế này, bởi vì mỗi ngày tôi đều tan tầm đúng giờ, sau đó đi tuần tra trên đường... Tôi thật sự không hề về sớm, chính là làm xong công việc, tan tầm đúng hạn... Nhưng bỗng nhiên công ty muốn sa thải tôi..."
Bên đầu kia của điện thoại yên tĩnh hệt như chết vậy.
Qua một hồi, giọng nói của Trần Tinh vang lên: "Tuần tra?"
"Đúng!"
Lục Tân đáp: "Chính là xem trên đường có loại quái vật tinh thần kia không đấy, đề phòng lỡ như, thật ra tôi không có chiếm dụng thời gian làm việc, tôi đều đi sau khi tan tầm, thật đấy, nhưng mà công ty vẫn khai trừ tôi, chủ nhiệm muốn giao phần công việc này cho người khác..."
Giọng của Trần Tinh cũng không biết là thả lỏng hay là bất đắc dĩ: "Anh cũng vì chuyện này mới gọi điện thoại cho tôi sao?"
Lục Tân cẩn thận trả lời: "... Đúng!"
Trần Tinh giống như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ là chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Vậy anh chờ một lúc đi!"
Nếu đã bảo mình chờ một lúc, vậy hẳn là có thể xử lý rồi?
Lục Tân đành phải kiên nhẫn chờ dưới lầu, yên lặng nhả khói, chờ điện thoại vệ tinh vang lên một lần nữa.
"Để em làm bọn họ thành món đồ chơi đi, có được hay không?"
Chẳng biết em gái đã xuất hiện bên cạnh anh từ bao giờ, đang nôn nóng bò chung quanh anh, thân thể dường như còn vặn vẹo lợi hại hơn so với bình thường, tóc rủ xuống xuống che đi hơn nửa bên mắt của cô, nhưng cũng khiến cho con mắt còn lại của cô càng ngày càng sáng, cô có chút hưng phấn, nhìn Lục Tân nói: "Anh, vậy mà bọn họ dám bắt nạt anh, chẳng phải là chúng ta nên giết toàn bộ bọn họ sao?"
"Chuyện này mẹ nhất định sẽ rất tình nguyện mà giúp một tay..."
"Nói không chừng cha cũng sẽ giúp anh đó..."
...
Lúc này, xung quanh đang có người đi đường đi ngang qua, Lục Tân đành phải giả vờ như không nhìn thấy em gái, quay đầu nhìn chân của cô gái đi ngang qua.
Lại đợi gần một phút, Lục Tân bỗng nhiên nhìn thấy chủ nhiệm đang gấp gáp đi xuống ở vị trí cửa cầu thang, sau lưng ông ta còn có hai bóng người luống cuống theo sau, chủ nhiệm vừa lau mồ hôi, vừa vội vàng chạy xuống cầu thang, liếc mắt liền Lục Tân đang ngồi xổm ven đường hút thuốc, vội vàng đến đón, cầm tay Lục Tân nói: "Ai nha nha, Tiểu Lục, sao lại không nói sớm?"
Lục Tân không biết chủ nhiệm đang nói cái gì, chỉ là để mặc cho ông ta nắm tay.
"Nếu cậu đã quen Lưu chủ quản chủ thành Bác Cổ khoa kỹ, sao không nói sớm cho tôi biết chứ?"
Lục Tân vẫn không biết nên nói cái gì, bởi vì anh thật sự không có quen Lưu chủ quản gì đó.
Chủ nhiệm thấy Lục Tân không nói lời nào, dường như có hơi chột dạ, dùng gương mặt tươi cười nói: "Lưu chủ quản vừa gọi điện thoại đến, nói vô cùng yêu thích thái độ làm việc của cậu, còn chuẩn bị chuyển hạng mục vận tải vật tư của bọn họ giao cho chúng ta làm nữa, còn chỉ đích danh do cậu phụ trách nữa, đổng sự trưởng gọi điện thoại cho tôi, cậu xem, đây là hiểu lầm, ha ha ha, mau trở lại làm đi, tan tầm tôi mời cậu ăn bữa cơm..."
Lục Tân còn chưa biết phải nên nói cái gì, nhưng anh biết công việc của mình đã được giữ lại rồi.