Ở tình huống bình thường, muốn giải quyết một sự cố ô nhiễm tinh thần, đương nhiên là phải tìm được logic của nó và hạt nhân then chốt.
Thân là nhân viên bộ thanh lý ô nhiễm đặc biệt, mỗi người đều rất quen thuộc quy trình này.
Nhưng dường như có một vài thời điểm, cái quy trình này cũng không phải là tuyệt đối?
...
...
Ôm suy nghĩ thế này, Trần Tinh, Hàn Băng, cùng với thành viên điều tra của nhóm nhỏ và thành viên quân đội tuần tra trong thành ở chu vi cảnh giới, đều ngơ ngác, thậm chí còn có chút không biết phải làm thế nào nhìn vào trong hồ lúc bấy giờ, nơi Lục Tân với một con quái vật tinh thần kia đang ở giữa, chiến đấu vượt ra khỏi lẽ thường.
Điều ngạc nhiên nhất vẫn là Tần Nhiên, anh ta một mực trốn ở bên bờ, ngây ngốc nhìn vật lạ trong hồ.
Anh ta nhìn cái cây ăn quả hình người vặn vẹo đáng sợ dưới ánh trăng máu, cảm thấy vừa hoảng sợ vừa kỳ lạ, dùng sức đấm vào đầu:
"Rốt cuộc thứ đó là gì?"
Sau đó anh ta lại nhìn Lục Tân đang từng chút xé nát cái cây ăn quả hình người kia, cảm thấy sợ hãi không tên: "Đây lại là cái gì thế?"
...
...
Mặc dù đối với loại chiến đấu điên cuồng mà vặn vẹo này khó mà sinh ra lý giải trực quan, người bên ngoài cũng nhìn ra.
Lúc này, Lục Tân đã chiếm được thế thượng phong.
Những 'bóng người' sinh ra dây leo kia, tứ chi không ngừng bắt hợp, điên cuồng muốn ôm chặt lấy anh, thế nhưng lại lần lượt thất bại dưới động tác linh hoạt không thể nào động vào được kia của Lục Tân, trái lại còn bị Lục Tân bắt lấy cơ hội, dùng sức xé rách, kéo nó thành từng khối mảnh vỡ, mà những hình bóng dây leo mà nó sinh ra kia cũng lần lượt biến mất từng chiếc từng chiếc.
Rất nhanh, thật nhiều dây leo chỉ còn lại những cán trụi lủi, bất lực đung đưa trên không trung.
Trái lại, Lục Tân dưới tình huống này đúng là càng đánh càng hưng phấn, từ trong mắt anh toát ra một vẻ hết sức hưng phấn mạnh mẽ, xé hết những dây leo sinh ra trên 'hình người dây leo' kia vẫn còn chưa thôi, còn dứt khoát hướng thẳng về những dây leo kia mà xé.
Mà ở trong mắt Lục Tân lại còn thấy được em gái càng ngày càng vui vẻ, cô dứt khoát phóng lên dây leo.
Hai cánh tay nắm lấy dây leo,"oa" một cái rồi cắn.
Dây leo kia đau đến run rẩy.
Lục Tân cũng bị dọa sợ đến mất mật: "Đừng ăn mấy thứ bậy bạ mà..."
"Không, cứ muốn ăn đấy!"
Em gái không để ý đến anh, dùng sức xé một cái, lúc này hàm răng của cô có vẻ vừa sắc vừa rắn chắc.
"Rốp, rốp, rốp..."
Rốt cục, dưới sự tấn công điên cuồng này của em gái, dây leo kia bắt đầu run lên kịch liệt dưới mắt thường có thể nhìn thấy, giống như là nó đang run rẩy vậy.
Vừa nãy xé nát 'trái cây' của nó chỉ là để cho nó thêm điên cuồng hơn.
Nhưng bây giờ, theo sự cắn nuốt bộ phận cơ thể nó của em gái thì lại khiến cho nó sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
Đột nhiên trong lúc đó, tất cả dây leo đều mạnh mẽ lập tức co rút lại, đồng thời lui về vị trí vũng nước, bởi vì lúc này em gái đang ra sức nắm lấy một sợi dây leo trong đó không buông, thứ trong nước kia giống như là có chút bất đắc dĩ, dứt khoát chủ động từ bỏ đầu dây leo này, sau đó những dây leo khác thì như video nổ tung được phát ngược và biến mất không còn hình bóng trong giây lát.
"Chuyện này..."
Lục Tân không hề chuẩn bị, chợt nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi ngẩn ra.
Anh theo bản năng hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Hừ!"
Bên cạnh truyền đến tiếng bất mãn của em gái, cô nhanh chóng ăn cái dây leo bị từ bỏ kia, trực tiếp nhảy tới cái vũng nước bên cạnh kia, đưa cái đầu vào bên trong nhìn xem, thấy nửa ngày cũng không có động tĩnh, còn tức giận đưa tay cào cát ném vào bên trong.
Sau đó quay người, nói với Lục Tân: "Nó sợ rồi!"
...
...
"Sợ sao?"
Trong lòng Lục Tân vừa cảm thấy quái lạ, vừa cảm thấy hoang đường.
Con quái vật tinh thần này cũng sẽ sợ sao?
Anh đi đến bên cạnh em gái, nhìn cái vũng nước nho nhỏ này, chỉ thấy cái vũng nước này không thể nhìn được là sâu bao nhiêu, hẳn là một cái hố sâu nên thuộc về trong hồ, mặc dù vừa nãy rõ ràng đã biết con quái vật tinh thần mang hình dáng như cái cây chính là mọc ra từ vũng nước này, nhưng bây giờ nhìn xuống dưới lại chẳng có gì cả, chỉ có một ánh trăng đỏ sậm mơ hồ có thể chiếu rõ cái bóng của mình...
"Kết thúc rồi à?"
Tất cả mọi người chung quanh đều đang nhìn đáy hồ kia bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, nhất thời có chút khó mà tiếp nhận được.
Trong kênh, Trần Tinh phản ứng rất nhanh, là người đầu tiên ra quyết đoán: "Nhân cơ hội xử lý đi!"
"Hạ sĩ Lục Tân, nguồn ô nhiễm kia..."
Nhận được mệnh lệnh, ba người trong nhóm điều tra nhỏ lập tức đánh bạo đi tới.
Vừa trải qua một màn vừa nãy, rõ ràng là bọn họ đều có chút sợ sệt, nhưng vẫn cố gắng tự trấn định, thi hành mệnh lệnh.
"Ở dưới nơi này!"
Lục Tân vừa mới trải qua một trận chiến đấu kịch liệt như thế, vào lúc này bình tĩnh nhìn dị dạng.
Anh chỉ nhìn cái vũng nước nhỏ kia, nói: "Có điều tạm thời chắc là sẽ không có thêm điều kỳ lạ gì đâu..."