“Sao lại thế này?”
Mà ở trong căn phòng quan sát kia, người phụ nữ tóc ngắn nhíu mày lại: “Cậu ấy giống như một người bình thường!”
“Có lẽ cậu ấy vẫn chưa làm chủ được năng lực của bản thân!”
Nhân viên công tác ở bên cạnh nói: “Có cần mời bên chi viện ra tay hay không, kết thúc lần khảo nghiệm này!”
Thấy Lục Tân đã sắp bị chìm ngập trong xúc tua, người phụ nữ tóc ngắn chậm rãi gật đầu, nhìn về phía con búp bê ở cách vách.
Cô gái kia, đã lặng lẽ cầm lấy chiếc ô bên cạnh.
“Đợi một chút…”
Cũng vào lúc này, một vị nhân viên công tác đột ngột hét to một tiếng.
Tất cả mọi người nhìn về phía dụng cụ khảo nghiệm tinh thần trước mặt anh ta, phát hiện phía trên hiển thị số liệu đang thay đổi kịch liệt.
…
…
Mà vào lúc này, Lục Tân đang bị người kia cưỡng chế, đến nỗi miệng cũng phải mở ra, bên tai nghe thấy một tiếng cười khẽ.
“Hì hì!”
Nhướng khóe mắt nhìn, Lục Tân thấy em gái đang treo ngược người trên bảng hướng dẫn, ôm lấy gấu nhỏ nhoáng lên một cái.
“Cứu anh…”
Miệng Lục Tân bị ghim chặt, phát ra một tiếng cầu cứu mơ hồ.
“Anh hai ghét bỏ em, ở bên ngoài lúc nào cũng giả vờ như không nhìn thấy em, cũng không nói chuyện với em…”
Em gái đung đưa ở giữa không trung, nói vòng vo.
“Đánh.”
Miệng Lục Tân bị bóp, chỉ phát ra một tiếng hàm hồ cầu cứu.
"Anh hai ghét bỏ em, ở bên ngoài luôn là giả bộ như không nhìn thấy em, cũng
không nói chuyện với em. . ."
Em gái đang bò trên trần, nói.
"Cứu anh hai. . ."
Lục Tân nhìn thấy “con mắt” đang nhún nhảy trên đỉnh đầu mọi người, đang tiến gần về miệng mình, hét lên một cách tuyệt vọng.
“Ôi, vậy anh phải đồng ý, mua cho em món đồ chơi tốt nhất…”
Em gái cười hì hì, lúc này trong ánh mắt dường như hoàn toàn không có tròng trắng, nét mặt tỏ ra vẻ ranh mãnh.
“Nhanh lên!”
Lục Tân tức giận, cơ thể ưỡn lên, lớn tiếng kêu lên.
Cũng ngay lúc này, con mắt kia đã bò tới miêng Lục Tân, con ngươi đảo về phía khuôn mặt của Lục Tân, khẽ co rụt lại, giống như lộ ra một nụ cười, đột nhiên nhảy dựng lên, chui lại đây, cùng lúc đó, tay của người xung quanh lại dùng thêm sức, đem miệng Lục Tân mở to ra, anh giống như một tù nhân không có sức lực, trơ mắt nhìn vật thể kia từng chút bay về phía miệng mình.
Tuyệt vọng đến cùng!
Nhưng cũng đúng lúc này, một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, bỗng nhiên lấy tay của Lục Tân.
Em gái của anh đã nhảy xuống rồi!
. . .
. . .
"Phần phật!" một tiếng, trong mắt người khác, cơ thể của Lục Tân dường như là lập tức biến thành cá chạch.
Vừa mới bị người ta khóa chặt, cánh tay bị vặn ngược ra sau, miệng bị bịt kín, bây giờ bỗng nhiên thay đổi đến mức quỷ dị khác thường. Cánh tay bất chợt chuyển động, sử dụng một kiểu vặn vẹo không thể tưởng tượng nổi quay lại. Eo xoay một cái, lập tức thoát ra khỏi những cánh tay đang túm lấy đầu anh. Nhân cơ hội này cũng giải phóng miệng đang bị bọn họ giữ chặt, đầu co rụt lại, tầm mắt đảo qua đỉnh đầu lướt đi.
Từ lúc này về sau, cơ thể của anh giống như chất lỏng, nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế, phóng ra khỏi đoàn người.
Người chật kín xung quanh, bọn họ chen lấn nhau, đồng loạt lao về phía anh, thoạt
nhìn hoàn toàn không có cách nào đào thoát.
Nhưng thân hình của Lục Tân bắt đầu đi chuyển vô cùng nhanh, tốc độ quỷ dị đến mức không nhìn thấy bóng, len lỏi từ trong khe hở giữa đám đông.
. . .
. . .
"Năng lực kiểm soát cơ thể chính xác... Hệ nhện!"
Mà vào lúc này, trong toà cao ốc cách đó không xa, nhân viên công tác đã bật video giám sát bên trong, thấy được một màn chạy trốn kia của Lục Tân, kinh ngạc đến mức há hốc miệng, khuôn mặt phức tạp nhìn màn hình. Bọn họ đã nhìn thấy cảnh Lục Tân không chỉ bị trói lại mà còn sắp bị con quái vật kia cưỡng ép sinh ra "ô nhiễm", vậy mà sau đó, thân thể của anh lại có thể lập tức trở nên khéo léo và mạnh mẽ, dễ dàng tránh thoát khỏi trói buộc.
Đối mặt với cái ga tàu điện đang nghẹt cứng quái vật kia mà anh lại giống như đang ở chỗ không người, thân hình linh hoạt chính xác tới cực hạn, thậm chí có khả năng biến hóa những góc độ mà người thường cũng khó có thể tưởng tượng được. Rõ ràng là đang bị rất nhiều "người" trong quán cà phê kia bao vây ở giữa nhưng vẫn có thể dùng những tư thế vượt qua quy luật thông thường để tránh né, di chuyển, thậm chí còn có khả năng leo lên đứng vững trên vách tường mà không cần bất kỳ công cụ hỗ trợ nào, chỉ bằng tay và chân.
"Tỉ lệ phần trăm là bao nhiêu vậy?"
"Hiện tại còn chưa thể đưa ra kết luận nhưng nhìn tốc độ này thì có thể đoán là đại khái 50% trở lên!"
"Vậy tiềm lực ban đầu chẳng phải bắt kịp 'Thạch sùng' rồi sao?"
Những nhân viên công tác trong toà cao ốc vừa mừng vừa sợ, kích động nhìn người trên màn hình đang nhanh chóng lao ra cổng.
"Không ổn rồi!"
Bỗng nhiên có người để ý đến một sự thay đổi, giật mình kêu to.
. . .
. . .