Mục lục
Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tân có hơi sửng sốt, cầm phong bì lên, vừa mở phong bì ra đã thấy bên trong là từng xấp, từng xấp tiền giấy.

Trên mỗi một tờ đều là năm mươi tệ.

Biểu cảm hơi thất vọng vừa rồi của Lục Tân đột nhiên có thêm chút sáng rỡ.

“Đây là mười ngàn tệ!”

Để giúp anh tiết kiệm công sức đếm tiền, Trần Tinh đã nói thẳng ra.

“Mười ngàn?”

Rõ ràng vẻ mặt Lục Tân đã xuất hiện một chút thay đổi.

Từ sau sự kiện mặt trăng máu, hệ thống tiền tệ đã thay đổi một lần, bây giờ anh đi làm ở công ty, tiền lương mỗi tháng là một ngàn.

Anh lại còn là nhân viên gương mẫu trong công ty đó!

“Là anh nên được!”

Trần Tinh thấy vẻ bất ngờ trên mặt Lục Tân, cười nói: “Hơn nữa có được năng lực này, anh sẽ không khó kiếm tiền!”

“Vẫn rất khó…”

Lục Tân nghĩ thầm trong lòng, anh nắm chặt phong bì trong tay, nói: “Vừa hay tôi đang thiếu tiền!”

Dường như Trần Tinh đang suy tư gì đó, thầm nghĩ: “Thích tiền, chỉ số nguy hiểm lại giảm một chút…”

Rõ ràng Lục Tân trông rất lo lắng, do dự một hồi, nói nhỏ: “Mấy người vẫn luôn trả nhiều vậy sao?”

“Sẽ nhiều hơn bây giờ!”

Trần Tinh nói: “Bởi vì quái vật tinh thần lần này đã được điều tra rõ ràng, hơn nữa còn làm tốt công tác chuẩn bị, phòng chống khống chế. Cho dù anh không ra tay thì chúng tôi cũng dễ dàng tiêu diệt nó, cho nên chỉ có mười ngàn tệ tiền thù lao. Nhưng trong tình huống bình thường, khi một thành viên trong tổ hành động hoàn thành điều tra và nhiệm vụ thanh trừ thì tiền thù lao mà chúng tôi thường trả là khoảng cỡ ba mươi ngàn…”

“Ba mươi ngàn…”

Lục Tân không chú ý đến những cái khác.

Rõ ràng là anh đã bị dọa sợ, vẻ mặt trở nên hơi kích động.

“Đúng!”

Thấy dáng vẻ của anh, Trần Tinh càng yên tâm hơn, cười trả lời: “Sau này anh sẽ không thiếu tiền nữa!”

Lục Tân thật sự rất thích những lời này!

Lúc ra khỏi quán bar thì sắc trời còn chưa tối, hoàng hôn màu đỏ buông xuống thành phố đã bị bỏ hoang.

Bầu trời phía Nam đã lờ mờ hiện lên ánh trăng đỏ ửng, treo phía chân trời.

“Mười ngàn tệ, đưa cho mình dễ thế sao?”

Trong lòng Lục Tân ít nhiều vẫn cảm thấy thật khó tin.

Trước kia anh còn không biết rằng mình có năng lực kiếm được nhiều tiền một lúc như vậy đâu.

Có điều, anh rất thích số tiền này, và cũng rất cần.

Lục Tân thở phào, sau đó xốc lại tinh thần, đi về phía trạm xe buýt chờ xe số hai chạy đến, anh đứng trên xe chòng chành một tiếng đã đến phía đông thành Vệ Tinh, trước mặt là một khu nhà ở thấp bé cũ nát. Đi bộ xuyên qua mấy con hẻm, ven đường là những người buôn bán nhỏ lẻ ỉu xìu uể oải, qua những người đàn ông say mèm nằm vạ vật trong góc tường, anh đã đến trước một trường học.

So sánh với sự đổ nát xung quanh, thì ngôi trường này có vẻ rất sáng sủa.

Có lẽ vì trên vách tường căn nhà này sơn màu xanh và vàng, còn vẽ rất nhiều nhân vật hoạt hình.

Đây là một trại trẻ mồ côi nhỏ.

Trên cửa sắt có một bảng tên rỉ sét, bên trên viết: “Tiểu học Ánh Trăng”!

Lục Tân mở lưới sắt bao quanh, đi vào trong sân trường tiểu học, ông già ngồi trong phòng bảo vệ đang đọc báo, nghe thấy tiếng động, khi thấy người đến là Lục Tân thì không cản anh lại, chỉ hơi gật đầu rồi tiếp tục đọc báo.

Trường tiểu học này chỉ có một phòng học, những phòng khác đều đã trở nên cũ nát, còn có vài thứ đồ linh tinh.

Lục Tân đi đến trước phòng học, đã nhìn thấy trong phòng học có một cô gái ngồi trên xe lăn, mặc cái áo lông có hơi trắng đang chơi trò chơi cùng những bạn nhỏ. Trong đám trẻ này đứa lớn nhất đã bảy tám tuổi, đứa nhỏ nhất mới hai ba tuổi, chúng ăn mặc rất giản dị, nhưng quần áo của chúng được giặt rất sạch sẽ, đôi mắt cũng rất là sáng.

Chơi diều hâu bắt gà?

Thật trẻ con!

Lục Tân không làm phiền bọn họ, anh giấu phong bì vào hộp thư rỉ sét trước cửa phòng học, rồi lo lắng cô gái ngồi xe lăn ở bên trong sẽ không phát hiện được, anh đã hái một chùm hoa dại bên cạnh đặt trên hòm thư, để cô gái sẽ chú ý anh đã tới.

Sau đó anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng học.

Lúc đi qua phòng bảo vệ, ông già đọc báo cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Cậu nói thẳng với cô ấy không phải là được rồi sao, lần nào cũng hái hoa đặt trên, ông già như tôi cực khổ trồng hoa có dễ dàng gì đâu, thế mà sắp bị cậu vặt trụi rồi…”

Lục Tân thấy hơi xấu hổ, vội cười nói: “Cuối tuần tôi lại đến đây mời ông uống rượu nhé!”

“Không cần!”

Ánh mắt ông cụ không thèm nhìn sang anh chút nào, nói: “Cậu đến đây, tôi mời cậu uống rượu, chút đậu phộng tôi vẫn có!”

“Được!”

Lục Tân cười đồng ý, đi ra khỏi trường học rồi bước chầm chậm về phía trạm giao thông công cộng.

“Đi thôi, tôi chở anh về!”

Một chiếc xe jeep đỗ lại bên cạnh anh, trên xe, Trần Tinh mỉm cười mở cửa xe giúp anh.

“Cũng được!”

Lục Tân đồng ý, nếu không chạy về nhà ít nhất cũng tốn nửa tiếng.

Sau khi anh lên xe, Trần Tinh đã lập tức ném cho anh một cái túi khác.

Lục Tân kích động mở ra nhìn, nhưng rồi lại trở nên thất vọng, bên trong đều giấy tờ.

Trần Tinh nhìn phía trước, nói với Lục Tân một cách tự nhiên: “Từ giờ trở đi, tổ hành động sơ bộ sẽ thu nhận anh!”

“À, được…”

Lục Tân có hơi sửng sốt, nhưng tạm thời không hỏi nhiều.

Còn Trần Tinh đang lái xe cũng không giải thích gì thêm.

Bình thường, khi một người có được một khoản “tiền lớn” điều đầu tiên họ thường làm là thỏa mãn khát vọng tột cùng trong nội tâm, và có thể nhìn ra bản tính một người qua điều này. Nếu như Lục Tân cầm số tiền này đi ăn uống thả cửa, thì đánh giá của cô về anh ta sẽ rất bình thường, hoặc rơi xuống đáy, tuyệt đối sẽ không lựa chọn nhận anh ta.

Nhưng mà người này đã lập tức đưa khoản “tiền lớn” mà anh chưa từng có cho trại trẻ mồ côi.

Trần Tình không hề thể nghĩ nổi, một người như vậy khi mất khống chế sẽ có dáng vẻ thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK