Đến lúc đứng ở giữa ga tàu điện, Lục Tân kéo tay em gái của mình, muốn lao ra khỏi vòng vây trùng điệp, bán sống bán chết cháy trốn.
Nhưng lúc này, một người phục vụ của quán cà phê đang đứng ở phía ngoài đám người, chăm chú nhìn bóng dáng dịch chuyển linh hoạt xuất quỷ nhập thần của Lục Tân, nụ cười quái đản trên khuôn mặt càng lúc càng thêm sâu, càng lúc càng quỷ dị, giống như là trở nên cứng đờ, ngưng đọng lại, cả người đều biến thành một cái vỏ trống không.
Cùng lúc đó, phía sau người hắn bỗng nhiên xuất hiện ra bảy tám cái đầu của xúc tu to lớn.
Mỗi một đầu xúc tu đều có cỡ như thùng nước, ở phía trên mọc đầy cựa xương dựng đứng cùng với con ngươi kì dị.
"Gừ… gừ… gừ..."
Những chiếc xúc tu đâm mạnh về phía Lục Tân.
Lục Tân đang ở trên vách tường chạy trốn, bỗng nhiên bên cạnh lại có một đoá hoa bùn nổ tung, vô số mảnh bùn đất văng tung tóe.
Dưới sự công kích mãnh liệt như vậy, toàn bộ ga tàu điện đều bị chấn động, dường như sắp sụp đổ.
Tuy nhiên, mặc cho tốc độ tấn công của xúc tu nhanh và vô cùng nguy hiểm, thân hình của Lục Tân vẫn có vẻ vô cùng tự nhiên linh hoạt, vừa quái đản lại có chút quỷ dị. Một lát anh nghiêng người, lát sau lại dùng một loại tư thế vật lý uốn người qua lại, nhẹ nhàng thoải mái thoát khỏi sự công kích của xúc tu. Dưới sự tấn công liên tiếp của xúc tu, anh hết di chuyển từ vách tường lại đến nóc của nhà ga, mới nhìn lại có cảm giác như đang nhảy múa.
Dường như chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, anh đã bò tới mấy chục mét về bên ngoài, tới gần lối ra.
. . .
. . .
Thấy cảnh này, cô gái tóc ngắn đang quan sát phía ngoài màn hình hít sâu một hơi,
chuyển hướng sang cô gái đang ở trong một căn phòng khác.
"Chuẩn bị kết thúc công việc!"
Cô gái kia mặt không đổi đứng dậy, cầm lấy chiếc ô trong tay lên, chậm rãi mở ra.
"Chờ chút… "
Nhưng cũng vào lúc này, một nhân viên công tác trước màn hình giật mình kêu lên: "Mọi người mau nhìn xem… "
Tất cả mọi người trong phòng làm việc đều giật mình quay đầu lại, lập tức thấy phía trong ga tàu điện, người lúc đầu mượn tốc độ xuất quỷ nhập thần để chạy trốn khỏi sự truy đuổi của xúc tu, lúc này chỉ còn cách lối ra khoảng vài mét, mới nhìn thì có vẻ lập tức muốn chạy khỏi trạm xe, bây giờ bỗng nhiên thân thể có chút dừng lại. Lục Tân không trực tiếp chạy đi, mà là đứng treo ngược trên đỉnh, chậm chạp quay đầu lại ngoắc ngón tay về phía trước.
Cô gái tóc ngắn vô cùng kinh hãi hỏi: "Anh ta đang muốn làm gì vậy?"
"Hình như... Là đang muốn khiêu khích với...?"
". . ."
"Tại sao lại là như thế chứ?"
Bầu không khí bên trong phòng quan sát trở nên căng thẳng nhân viên công tác đều quay mặt nhìn nhau.
Từ lúc Lục Tân triển khai năng lực hệ nhện, bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị những công tác thanh trừ cuối cùng, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ rằng tốc độ năng lực của hệ nhện đáng sợ như thế nào. Dưới tình huống như thế và nguồn ô nhiễm trong quán cà phê kia chắc chắn anh sẽ không đời nào lưu lại, hay nói cách khác là trong thế giới này, rất ít khi có năng lực hệ nhện nào chịu ở lại trong hoàn cảnh hiểm nghèo như thế này.
Nhưng điều khiến bọn họ không nghĩ tới chính là vị năng lực giả hệ nhện kia vậy mà lại không có chạy trốn...
Mà xoay người đi kích thích con quái vật!
Phải là hạng người gì mới có thể đối đầu với con quái vật kia như thế, hơn nữa không
những lập tức chạy trốn mà còn xoay người lại khiêu khích nó?
. . .
. . .
"Này, em đang muốn làm gì vậy?"
Mà vào lúc này, Lục Tân cũng đang tức giận hét to.
Rõ ràng lối ra đã ở phía sau ánh rồi, chỉ cần quay người lại là có thể chạy đi vậy mà em gái của anh lại kéo anh quay lại.
Em gái cong khoé miệng: "Vậy còn anh, anh muốn làm gì?"
Lục Tân vừa tức giận vừa nóng nảy: "Đương nhiên là chạy trốn rồi, em không thấy có quái vật à?"
"Anh trai à, sao anh phải sợ như thế chứ?"
Em gái thấp giọng cười, vừa giơ ngón tay, khiêu khích chỉ về phía tên phục vụ của quán cà phê thành viên kia. Dưới mái tóc rối bù, ánh mắt vô cùng sáng rực: "Rõ
ràng người cần sợ hãi chính là hắn ta mới đúng..."