Trần Tinh không khỏi nhíu mày.
Đã đến lúc này mà còn phủ nhận, chứng tỏ người này không thành thật như vẻ bề ngoài, hơi khó chơi...
Sau đó cô ta lại nghe Lục Tân nói tiếp: "Thật ra năng lực của tôi là mượn của em gái!"
Ánh mắt Trần Tinh hơi đờ đẫn, trầm ngâm một lúc mới gõ nhẹ xuống bàn, nói: "Em gái anh là?"
Lục Tân cũng nhìn Trần Tinh, chậm rãi trả lời: "Người vừa rồi giúp tôi trốn thoát chính là em gái tôi. Con bé vẫn ở cùng với tôi!"
Trần Tinh dường như thoáng cái bị sặc, trên mặt có vẻ nghiêm trọng.
"Không chỉ có em gái..."
Lục Tân lại nói chuyện nghiêm túc hơn: "Còn có ba, mẹ, chúng tôi vẫn luôn sống chung với nhau!"
Tóc gáy Trần Tinh cũng thoáng dựng ngược.
Vào lúc này, một miếng kim loại nhỏ bằng bạc trong tai trái của cô ta phát ra giọng nói lo lắng: "Đại tá Trần, cô phải đưa ra đánh giá cuối cùng về anh ta. Nếu anh ta thật sự có vấn đề tinh thần phân liệt nghiêm trọng, lại chứng tỏ anh ta đã ở sát ranh giới mất khống chế, chúng ta chẳng những không thể thu nhận anh ta, dẫn dắt anh ta, còn phải nhanh chóng tiêu diệt anh ta, để tránh anh ta gây ra mối họa lớn hơn!"
...
Trần Tinh im lặng thật lâu vẫn không biểu hiện cảm xúc ra ngoài.
Chỉ là không ai biết cơ bắp toàn thân của cô ta đều đang căng cứng, thậm chí ngay cả tay cũng bất giác ấn lên trên khẩu súng.
Cô ta đã sớm biết trên người Lục Tân có rất nhiều bí mật.
Ở trong túi xách của cô ta còn có một chiếc máy ảnh kỹ thuật số kiểu cũ chụp được rất nhiều hình ảnh ở ga tàu điện ngầm.
Cho nên, cô ta càng hiểu sâu sắc hơn, người thanh niên trông có vẻ hoàn toàn vô hại trước mắt này lại che giấu sự điên cuồng tới mức nào...
Hơn nữa, cho dù người ở phía sau đánh giá không lạc quan lắm về người thanh niên này.
Ở trong sự kiện quán cà phê, anh đối mặt với người bị lây nhiễm chỉ thể hiện ra năng lực tinh thần khống chế chính xác đối với cơ thể, mà không có "niệm lực" được đánh giá trước đó. Vậy có thể là anh ta đang cố ý che giấu, nhưng cũng có thể là còn chưa nắm giữ thành thạo.
Quan trọng nhất là trước đó, trong quan sát đối với Lục Tân từng có một chuyện đặc biệt ly kỳ.
Trước kia từng có một chuyên gia tạo giấc mơ tiến vào cảnh trong mơ của Lục Tân, để thử đưa ra một đánh giá hợp lý nhất về tâm lý của anh.
Nhưng chuyên gia tạo giấc mơ kia đã không tỉnh lại.
Ông ta trực tiếp biến thành một xác chết trong khi đang ngủ say, hoàn toàn không kiểm tra đo lường được bất kỳ sóng tinh thần nào lưu lại. Theo kinh nghiệm trước kia, cho dù ông ta bị giết chết khi tiến vào cảnh trong mơ của Lục Tân, vẫn có thể kiểm tra đo đường được một ít lực tinh thần lưu lại. Nhưng ông ta biến mất quá sạch sẽ, đến nỗi ngay cả giáo sư Bạch cũng không có cách nào xác định được cái chết của chuyên gia tạo giấc mộng kia có liên quan tới người thanh niên trông có vẻ vô hại trước mắt hay không.
Dù sao, bây giờ bọn họ nghiên cứu về năng lực của người tinh thần biến dị còn chưa đủ sâu, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn cũng là rất bình thường.
Nhưng bất kể thế nào, mấy vấn đề này đã khiến cho đánh giá về Lục Tân đạt đến mức độ nguy hiểm rất cao.
Hơn nữa, anh ta còn lộ ra khuynh hướng tinh thần phân liệt?
Chỉ là...
Khó lắm mới phát hiện ra một "người tinh thần biến dị" có tiềm lực như vậy, nếu lập tức tiêu diệt anh, Trần Tinh thật sự không đành lòng. Nhưng… cô ta cũng hiểu rõ, người có tiềm lực càng lớn, như vậy lúc mất khống chế sẽ mang đến tai họa càng lớn hơn.
Vì vậy, sau khi cô ta im lặng rất lâu, chỉ thoáng điều chỉnh lại tư thế ngồi.
Vào lúc này, ánh mắt cô ta có vẻ sắc bén.
Cô ta hít sâu một hơi, chợt thản nhiên nhìn Lục Tân nói: "Vậy anh có biết không, tôi xem qua hồ sơ cá nhân của anh, cũng từng quan sát anh. Từ sau khi trại trẻ mồ côi Ánh Trăng của anh bị phá bỏ, anh vẫn luôn sống một mình. Ba, mẹ và cả em gái anh đều không tồn tại, bọn họ chỉ do anh tưởng tượng ra thôi. Không chỉ có bọn họ, ngay cả trong tòa nhà cũ mà anh đang ở cũng chỉ có một mình anh!"
Lúc cô ta nói xong những lời này, có hơi căng thẳng, con ngươi mơ hồ đỏ lên, có xu thế biến thành mặt trăng máu.
Trực tiếp vạch trần một vài vọng tưởng của anh, rất có thể sẽ đưa tới vấn đề nghiêm trọng.
Cô ta biết, vào lúc người có nguy cơ mất khống chế bị vạch trần chân tướng sẽ rất nguy hiểm, 80% đều vì vậy mà mất khống chế.
Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ là ngoài dự đoán của cô ta, Lục Tân lẳng lặng ngồi ở đó, hoàn toàn không có cảm xúc căng thẳng và bất ngờ.
"Tôi biết!"
Lục Tân đối mặt với vấn đề này lại chỉ bình tĩnh trả lời: "Tôi đã phát hiện ra từ lâu rồi. Những người khác đều không nhìn thấy được bọn họ!"
Vẻ mặt Trần Tinh trở nên hơi kỳ lạ.
Mà Lục Tân lại đột nhiên mỉm cười nói: "Nhưng các người không nhìn thấy bọn họ, tôi lại có thể nhìn thấy. Tôi không chỉ có thể nhìn thấy, còn có thể nói chuyện với bọn họ, trao đổi với bọn họ, còn có thể chạm tới bọn họ. Lúc ở một mình, chúng tôi sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem ti vi. Lúc gặp phải nguy hiểm, bọn họ cũng sẽ xuất hiện bảo vệ tôi. Vậy cô nói đi, có thể nói người nhà như vậy là không tồn tại sao?"
Trần Tinh mấp máy môi, không ngờ người có kinh nghiệm phong phú như cô ta lại không biết nên trả lời thế nào.