“Tuy không biết khi nào sẽ lên chính thức, nhưng mức lương này đã rất cao…”
“Mỗi tháng có năm ngàn cố định, hơn nữa ở công ty có thể nhận được một ngàn, mình đã có thể kiếm được sáu ngàn rồi!”
“Mà nếu bây giờ có yêu cầu điều tra hoặc là nhiệm vụ dọn dẹp, sẽ có thêm khen thưởng…”
“Thù lao xử lý quái vật tinh thần cấp một là ba mươi ngàn, cấp hai là ba trăm ngàn…”
“Cho dù không có khen thưởng làm nhiệm vụ, với hai công việc một tháng mình có thể kiếm được sáu ngàn, nhiêu đây cũng đã rất nhiều rồi. Bỏ năm trăm đồng tiền ăn sẽ còn thừa năm ngàn năm trăm, một năm sẽ được sáu mươi sáu nghìn, mười năm sẽ là sáu trăm sáu mươi nghìn…”
“Mà trường tiểu học phải nhanh chóng chuyển chỗ, họ ở nơi đó không được cung cấp đủ điện nước, hơn nữa lại quá gần tường thành, rất nguy hiểm. Lúc trước mình đã hỏi thăm, để mua một căn nhà lớn cách xa tường thành, đủ chỗ ở cho giáo viên, bảo vệ và thêm mười mấy đứa trẻ thì khoảng hơn một triệu, mà một tháng mình tiết kiệm được năm ngàn năm trăm đồng, vậy thì…”
“Tích góp khoảng cỡ mười lăm năm là đủ rồi…”
“…”
Lục Tân tính nhẩm, bỗng nhiên cảm thấy căng tràn hy vọng.
Dù sao anh vẫn còn trẻ, mười lăm năm vẫn được.
Huống chi, anh nhận thêm vài nhiệm vụ là có thể kiếm được một khoản tiền thù lao phong phú rồi?
Đương nhiên cũng có rất nhiều vấn đề, ví dụ như anh phải nhanh chóng lên chính thức, nếu không được lên chính thức, có thể bị sa thải bất cứ lúc nào thì phải làm sao?
Nếu như tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, vậy chẳng những anh có thể mua được một căn nhà lớn sớm hơn, mà còn có thể để dành ra cho mình chút tiền ăn cơm. Thậm chí còn có thể đưa cô giáo Tiểu Lộc đến thành chính, sau đó tìm bác sĩ trong bệnh viện lớn để điều trị chân của cô.
…
…
Nghĩ đến đây, sau khi Lục Tân xuống xe thì tâm trạng rất tốt, anh nhét tay vào túi quần bước đi từ từ.
Khi sắp về đến chung cư, anh đứng lại, lúc này cũng không vội về nhà.
“Anh ơi, anh đang làm gì đó, cha mẹ đang chờ anh về ăn cơm đó!”
Cột đèn đường bên cạnh vang lên một giọng nói, Lục Tân vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy em gái đang ngồi trên xà ngang của cột đèn, trong lòng ôm con gấu khâu chắp vá bảy tám chỗ, đôi chân mảnh khảnh của cô đung đưa trong gió đêm, trên mặt nở nụ cười thần bí.
“Em gái, vừa hay anh có việc muốn tìm em thương lượng!”
Lục Tân ngẫm nghĩ, rồi từ từ ngẩng đầu, nhìn em gái đang ngồi trên cột đèn đường, nói: “Anh vừa mới tìm được một công việc, có thể kiếm được nhiều tiền hơn trước, có thể giúp nhà chúng ta khôi phục lại cuộc sống trước kia, anh rất muốn làm. Có điều, công việc này có nhiều chỗ cần phải dùng đến năng lực, anh muốn hỏi là…” Anh hơi ngập ngừng, rồi nói tiếp: “Em có thể cho anh mượn năng lực được không?”
“Mượn năng lực của em?”
Em gái ngồi trên cột đèn nở nụ cười, nụ cười của cô có hơi quái dị: “Anh à, anh muốn dùng cái gì để đổi với em đây?”
Lục Tân suy nghĩ, hỏi dò: “Gà kêu thảm thiết?”
Nụ cười trên mặt em gái tắt ngúm, cơ thể dần trở nên mơ hồ, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Lục Tân vội kêu lên: “Chờ chút, thương lượng thêm chút nữa…”
Bây giờ anh đã tìm được công việc mới, trông có vẻ kiếm được không ít tiền, đương nhiên là phải cố gắng đi làm rồi.
Mà để làm công việc này, việc đầu tiên là phải thu phục được cô em gái…
Tuy em gái bị anh gọi lại nhưng dường như vẫn còn tức giận. Chẳng thèm nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
Lục Tân thấy hơi bất lực, thử thăm dò nói: “Rốt cuộc là em muốn đồ chơi thế nào?”
“Anh biết…”
Em gái nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tân, khuôn mặt cô bỗng lộ ra một nụ cười mỉm thần bí, cô nhảy một cái đã nhẹ nhàng uyển chuyển đáp xuống bên cạnh Lục Tân giống như một con nhện. Cô ngồi xổm xuống đất, ngẩng đầu nói: “Em muốn món đồ chơi nào mà chơi thật vui cơ!”
Lục Tân hơi nhíu mày lại.
Lúc này đôi mắt của em gái trở nên sáng rỡ, nhìn về phía trước.
Dưới ánh đèn đường dịu nhẹ, có một người đàn ông ngà ngà say đang vịn góc tường “xả lũ”.
Đôi mắt em gái tỏa sáng, biểu cảm trông quái đản đến mức tàn khốc, nói: “Em thích món đồ chơi có thể cử động, có thể nói chuyện, em thích một món đồ chơi hoàn chỉnh. Bởi vì chỉ hoàn chỉnh mới có thể xé rách chúng, rồi khâu lại lần nữa…”
“Anh ơi, anh có thể cho em món đồ chơi như vậy không?”
“Chỉ cần anh cho em, em sẽ cho anh mượn dùng năng lực của em…”
“…”
“Đừng hở tí là hại người…”
Lục Tân nhìn người đàn ông đã “xả lũ” xong rồi hung hăng đá thùng rác, nói nhỏ: “Phạm pháp!”
Nụ cười của em gái dường như có hơi hung dữ, nói thầm: “Vậy tại sao người khác có thể hại em chứ?”
Đột nhiên Lục Tân không biết phải trả lời thế nào.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ xinh xắn của em gái, dường như lúc này khuôn mặt ấy dần hiện lên những vết rách không cân xứng, ánh mắt của cô cũng đầy đau khổ.
“Nếu anh không muốn em làm thương tổn người khác, vậy anh tự biến thành đồ chơi cho em mượn chơi một lúc cũng được…”
Em gái nhìn vào mắt của anh, nụ cười tươi rói trở nên đầy quái quỷ.