"Tôi tên là Trần Tinh, tôi không có ác ý gì với anh, nhưng tôi cũng thừa nhận, chuyện hôm nay của anh là do tôi sắp xếp!"
Cô gái tóc ngắn thẳng thắn nói, đặt một tờ giấy chứng nhận trước mặt Lục Tân. Lục Tân nhìn thoáng qua, cô ta đến từ thành phố Thanh Thành, là cán bộ cao cấp của phòng Thanh tra của Thanh Thành. Lúc này, anh không khỏi ngẩng đầu nhìn cô ta một cái. Người dân của thành phố chính vốn không phải là người mà dân thành phố vệ tinh có thể tưởng tượng đến, nhất là khi thân phận của cô ta lại cao như vậy, nên chuyện tới mời anh đi uống rượu càng kỳ quái hơn.
Nghĩ đến chuyện giám đốc đột nhiên đưa tài liệu cho anh một cách khó hiểu rồi đến chuyện gặp phải quái vật trong quán cà phê, Lục Tân đã hiểu ra tất cả những thứ này không thích hợp. Bỗng nhiên bị người khác sắp xếp gặp phải những chuyện kinh khủng như thế thì đều khiến người khác rất tức giận, nhưng Lục Tân thấy được chỗ quần áo bên hông của cô gái kia hơi nổi lên, biết đó là súng nên anh vẫn cúi đầu cụp mắt hỏi: "Tại sao?"
"Tôi làm theo thông lệ nên trước tiên cần giải thích cho anh một chút!"
Trần Tinh không nhiều lời về vấn đề này, cô ta cắn nắp chai, rót ra hai cốc rượu.
"Tôi thuộc bộ phận giải quyết các vấn đề bất thường, chuyên quản lý ô nhiễm trong thành cao!"
Lục Tân chớp chớp mắt, hiển nhiên không thể phản ứng lại kịp những lời này.
Trần Tinh đẩy một cốc rượu lại trước mặt Lục Tân, nói: "Anh có thể định nghĩa những người như chúng tôi là: Chính phủ."
"Sau sự kiện mặt trăng máu sáng lên, các thành chính lớn và thành phố vệ tinh đã xây dựng lại. Đối với những người điên ở ngoài thành kia thì sẽ bị xử lý và diệt sạch, đoàn kỵ sĩ hoang dã và giáo phái tinh thần cùng với việc xây dựng tường cao và tu bổ thông thường đều do người của chúng tôi xử lý!"
"Và bây giờ chúng tôi chủ yếu phải giải quyết chính là sự kiện ô nhiễm của thành chính và năm thành phố vệ tinh!"
"Sự kiện bất thường?"
Lục Tân ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô ta.
"Đúng, chính là những chuyện quỷ dị xảy ra và nó vượt qua sự lý giải của con người, giống như tình huống mà anh đã gặp trong quán cà phê lúc nãy!"
Trần Tinh nhẹ gật đầu, lấy ra một phần văn kiện rồi đẩy đến trước mặt Lục Tân, nói: "Anh có thể xem qua một chút!"
Lục Tân thấy hai chữ "Cơ mật" trên mặt ngoài của tập tài liệu.
Anh từ từ mở ra, ngay tại tờ thứ nhất đã thấy được từng hàng chữ in cùng với rất nhiều số liệu.
Số hiệu mục tiêu: Nguồn ô nhiễm đặc biệt cấp D —— 036
Mức độ mục tiêu: Cấp một
Mức độ lây nhiễm: Cấp thấp (lây nhiễm qua tiếp xúc/ tỷ lệ lây nhiễm 90%/ tỷ lệ lây nhiễm sâu 70%)
Tiềm năng phát triển: Cao cấp
Mức độ nguy hiểm: Cấp thấp
Đặc điểm mục tiêu: Mục tiêu là quái vật tinh thần cấp một, có thể truyền nhiễm cho bất kì sinh vật sống nào tiếp xúc gần. Không có năng lực truyền nhiễm trong không khí. Có thể áp dụng phương pháp tiêu diệt ký sinh trùng của quái vật tinh thần để giết chết nó. Ký sinh trùng vẫn thuộc phạm trù con người nên có thể bị tổn thương bởi các tác động vật lý. Theo quan sát hiện tại, bản thể truyền nhiễm cũng không có trí lực cao, sẽ chỉ lặp lại những chuyện trước khi bị lây bệnh và giao tiếp đơn giản.
Phương pháp thanh trừ đặc biệt: Không
. . .
. . .
Trong lúc Lục Tân xem những tài liệu kia, Trần Tinh chậm rãi châm một điếu thuốc.
Cô ta chậm rãi nói: "Sự kiện mặt trăng máu đã biến hơn 70% số người trên thế giới này thành những kẻ mất trí. Những người còn sống sót chỉ có thể sống trong thành phố chính và thành phố vệ tinh được bảo vệ bởi những bức tường cao. Nhưng trên thực tế, coi như là may mắn còn sống sót thì cũng chưa chắc đã là người bình thường, đồng thời cũng có rất nhiều người sinh ra dị biến tinh thần, bọn họ sẽ gây ảnh hưởng lên người khác hay chuyện gì đó xung quanh!"
"Tình huống như vậy, chúng tôi gọi là ô nhiễm!"
"Ô nhiễm?"
Lục Tân nghe từ ban đầu thì quen thuộc bây giờ bất chợt thấy thật xa lạ, ngẩng đầu lên.
Sau sự kiện mặt trăng máu, do sự sụp đổ của nền văn minh, sự phá vỡ trật tự, sự tàn phá của vô số nhà máy hóa chất, nhà máy điện, rò rỉ chất thải,... đã khiến cho thế giới này, nhất là ở phía bên ngoài tường thành cao ngất kia, khắp nơi đều là dấu vết của ô nhiễm. Cho dù qua ba mươi năm thì môi trường ở rất nhiều nơi vẫn không thể cải thiện, cư dân của những thành phố trong tường cao dĩ nhiên không lạ lẫm gì với ô nhiễm, nhưng từ ô nhiễm mà người phụ nữ này nói ra hình như không có giống lắm.
"Không sai, chính là ô nhiễm!"
Trần Tinh gật đầu, lặp lại một lần, nói: "Giống như một nguồn ô nhiễm theo nghĩa thông thường, nó sẽ phóng xạ ra rồi gây ảnh hưởng đến người xung quanh, khiến bọn họ cũng xuất hiện những triệu chứng giống nhau, tựa như ôn dịch vậy, chỉ là loại ô nhiễm này càng thần bí và đáng sợ hơn!"
"Quán cà phê hôm nay mà anh bước vào chính là một trong số đó. Trước hôm nay, nó đã gây ô nhiễm cho năm mươi hai người!"
". . ."
"Nếu như. . ."
Lục Tân có chút bị con số này doạ đến, anh nỗ lực tiêu hóa những gì Trần Tinh nói, quơ tay một cái:
"Điều gì sẽ xảy ra nếu đụng phải ô nhiễm?"
"Sẽ bị nhiễm bệnh!"
Trần Tinh trả lời vô cùng đơn giản, giống như đã trả lời qua quá nhiều lần, có vẻ hơi máy móc:
"Nếu nhiễm bình thường sẽ khiến cho thân thể bị nhiễm bệnh thì ô nhiễm tinh thần chính là khiến tinh thần của con người bị nhiễm bệnh!"
"Hậu quả của nhiễm bệnh cũng khác nhau, có người sẽ sinh ra cảm giác áp lực mãnh liệt, sau đó không chịu nổi mà tự sát!"
"Có người sẽ đi mất lý trí, điên cuồng tấn công người xung quanh!"
"Còn có người sẽ bị mất năng lực giao tiếp với người xung quanh..."
"Cũng có người sẽ sinh ra một loại ý muốn mạnh mẽ, ý nghĩ muốn gây tổn thương cho chính mình..."
". . ."
"Đơn giản mà nói thì nguồn ô nhiễm sẽ sinh ra bệnh truyền nhiễm về tinh thần!"