“Thành thật xin lỗi!” Lục Tân đeo ba lô lên, đứng ở ngoài hành lang tối đen như mực của tòa nhà, nói khe khẽ. Anh đang nói xin lỗi vì vừa rồi không nghe theo lời của em gái và cha: “Bây giờ con đã càng lúc càng hiểu hai người, vừa rồi con đã có ý định sẽ giết chết ông ta, cũng có suy nghĩ sẽ biến ông ta thành món đồ chơi, nhưng cuối cùng, vẫn quyết định làm theo ý mình…” Anh hơi dừng lại một chút, rồi mỉm cười dịu dàng: “Dù sao ông...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.