Nghe Nhị Hào hồi tưởng qua loa, ngón tay cầm điếu thuốc của Lục Tân cũng khẽ run. Nhưng anh nhẫn nhịn nghiêm túc lắng nghe Nhị Hào kể. “Tôi một mình trải qua khoảng thời gian rất dài, mỗi ngày hoặc cách ba ngày đều phải đi vào đây.” Nhị Hào từ từ kể lại: “Thời gian ở đây có đôi khi rất dài, có đôi khi rất ngắn. Có đôi khi vừa vừa, tôi cho rằng mình vĩnh viễn cũng không trở về được, nhưng bỗng có một ngày, lúc tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.