“Vẫn chưa được đi à?” “Thời gian không còn sớm nữa. . .” Lục Tân, người được cho là rất vui vẻ lúc này đang nhàm chán ngồi phịch ở trên ghế sô pha. Anh nhận ra, mệt mỏi nhất không phải là làm việc mà là ưỡn thẳng lưng ngồi mấy giờ liền ở một nơi sạch sẽ đến mức làm mình không đành lòng đi phá hoại. Hơn nữa, chủ nhân của căn phòng này cũng là một người không thích giao tiếp. Thêm nữa, chủ nhân của căn phòng này còn có một khuôn mặt có thể...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.