Edit: Sahara
Lão giả kia cười lạnh, nụ cười đầy châm biếm: "Châu chủ, lão phu lại cảm thấy Nam Châu phủi sạch quan hệ với Vân Lạc Phong không có gì mà không tốt. Nha đầu này quá thích gây chuyện thị phi, bây giờ dây dưa không rõ, chắc chắn sẽ liên lụy đến Nam Châu chúng ta."
"Huống chi....." Lão giả dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thất Châu vốn rất thái bình, Nam Châu chúng ta lại là một trong những thế lực đứng đầu Thất Châu, chỉ cần chúng ta không trêu chọc đám quái vật Linh Thần Đại Lục thì còn ai có thể gây phiền phức cho Nam Châu? Chuyện cầu cạnh nha đầu kia lại càng không thể xảy ra."
Lúc này, châu chủ Nam Châu mới hoàn toàn yên tâm mà ném tin tức Vân Lạc Phong trở về ra sau đầu.
Thời khắc này, lão giả kia còn chưa biết, ngày sau, Thất Châu Đại Lục đúng là sẽ gặp phải tai họa ngập trời.....
Tất cả bằng hữu và những người từng giúp đỡ Vân gia lúc này đều được Vân Lạc Phong bảo vệ bình yên vượt qua đại nạn. Còn những kẻ ngoảnh mặt làm ngơ khi Vân gia gặp nạn, dù có quỳ xuống khẩn cầu thế nào, Vân Lạc Phong cũng không động lòng....
Ngươi tham sống sợ chết, không dám ra mặt giúp đỡ Vân gia, điều này hoàn toàn không có gì sai.
Ai mà không quý trùng sinh mạng của mình? Mấy người có thể hy sinh tính mạng vì người khác?
Cho nên, Vân Lạc Phong sẽ không vì điều này mà tìm Nam Châu tính sổ.
Tuy nhiên, sau này có gặp bất cứ chuyện gì, Nam Châu cũng đừng hòng được nàng tương trợ.
Advertisement / Quảng cáo
Ngươi có lựa chọn của ngươi, ta cũng vậy!
Đây chính là dùng đạo của người, trả lại cho người!
Ngoại trừ châu chủ Nam Châu, một ít thế lực khác lựa chọn giống châu chủ Nam Châu cũng đang lo sợ Vân Lạc Phong đến trả thù khi nghe tin nàng trở về.
Giữa lúc ai ai cũng nghĩ sau khi Vân Lạc Phong trở về, Thất Châu Đại Lục sẽ là một màn tinh phong huyết vũ. Nào ngờ, toàn bộ Thất Châu đều là một mảnh yên ắng lạ thường.
Giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.....
Nhìn thấy Vân Lạc Phong không có hành động gì, châu chủ Nam Chau và những thế lực khác mới hoàn toàn yên tâm.
Xem đi, nha đầu kia cũng sợ Linh Thần Đại Lục nên mới không dám đi báo thù, nói vậy, nha đầu kia cũng sẽ không làm khó dễ bọn họ....
Biết được điều này, tâm trạng châu chủ Nam Châu nhẹ nhõm không ít, Nam Châu lại giống như bình thường, nên làm gì thì làm đó, không chú ý đến động tĩnh bên phía Vân Lạc Phong nữa....
____________
Advertisement / Quảng cáo
Trong Thánh Nữ Tộc.
Vân Lạc Phong nghe báo người của Vu Yêu Tộc và Trung Châu đã tới, liền đứng dậy đích thân ra ngoài nghênh đón.
Dẫn đầu Vu Yêu Tộc đến đây tất nhiên là Hoàng Oanh Oanh. Còn phía Trung Châu chính là châu chủ tiền nhiệm Mục Động, cũng là lão bằng hữu của Quân Lâm Thiên_Quân lão gia tử.
"Các người tới rồi?" Nhìn mọi người tiến đến, thần sắc Vân Lạc Phong nhu hòa hơn rất nhiều, ân cần hỏi.
"Chủ tử!" Hoảng Oanh Oanh áy náy nhìn Vân Lạc Phong: "Thuộc hạ tới muộn!"
Mục Động không nói gì, nhưng ông liên tục thở dài, thần sắc đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Dù các người có đến sớm hơn thì cũng không giúp được gì, ngược lại chỉ làm tăng thêm thương vong không cần thiết." Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày, giọng nói rất bình thản.
Hoàng Oanh Oanh cười khổ, nàng nỗ lực tu luyện, chỉ còn cách cảnh giới Thần Linh Giả một bước ngắn nữa thôi, nhưng làm sao cũng không đột phá được.
"Chủ tử, dù biết đến đây chịu chết, nhưng Vu Yêu Tộc không có người nào phản đối quyết định của thuộc hạ, ngược lại, Mục Động_lão tiền bối lại bị rất nhiều người ở Trung Châu ngăn cản, nhưng lão tiền bối vẫn bỏ ngoài tai mà tiến đến đây."
Khóe miệng Mục Động giật giật: "Ta tốt xấu gì cũng có giao tình nhiều năm với Quân lão đầu, sao có thể bỏ mặc ông ta được? Còn đám người kia, không cần quan tâm đến bọn chúng! Dù hiện tại ta không phải châu chủ Trung Châu, nhưng Trung Châu vẫn do ta định đoạt!"