“Vân Lạc Phong, nếu ngươi rời đi, ta liền công bố Thiên Vân Quốc các ngươi xếp hạng cuối cùng, cho nên, ngươi nên nghĩ cho kỹ vào! Một khi trở thành một trong ba nước đứng cuối trong cuộc tỷ thí này thì chắc chắn Thiên Vân Quốc các ngươi sẽ bị huỷ diệt.”
Vân Lạc Phong đưa lưng về phía sứ giả, bóng dáng nàng mang theo vẻ tiêu sái cùng quyết đoán nói không nên lời.
“Thiên Vân Quốc huỷ diệt có quan hệ gì với ta đâu? Ta sẽ không vì Thiên Vân Quốc mà nén giận ở nơi này!” Nói xong lời này, nàng quay đầu nhìn Thiên Khôi, bên môi gợi lên độ cong tà khí, “Huống chi, lần này không phải ta muốn rời đi mà là Thiên Hồi đế quốc các ngươi sắp xếp không chu toàn, chờ các ngươi làm xong rồi thì đương nhiên ta sẽ trở về tham gia tỷ thí.”
Sắc mặt Thiên Khôi đột nhiên biến đổi, vừa định mở miệng thì bị Phương Vũ đứng bên cạnh mặt mày âm trầm ngắt lời
.
Đương nhiên Phương Vũ này là một sứ giả khác.
“Ta sẽ sắp xếp phòng cho các ngươi.”
Vẻ mặt Thiên Khôi rất khó coi: “Phương Vũ, ngươi đây là đang làm gì?”
“Ngươi muốn đối phó với ả ta thì sau này có rất nhiều cơ hội,” Phương Vũ rũ mắt xuống giọng nói trầm thấp, “Nhưng hôm nay các nước khá đã tới, nếu truyền chuyện này ra ngoài, nhất định sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt đến Thiên Hồi đế quốc, chúng ta không thể vì làm khó ả mà khiến đế quốc bị miệng lưỡi người đời phỉ nhổ.”
Thiên Khôi hít một hơi, ngăn chặn lửa giận cuồn cuộn trong lòng, lạnh lùng nhìn Vân Lạc Phong: “Lập tức sẽ có chuẩn bị phòng cho các ngươi, hiện tại các ngươi đi tới nhà kho nghỉ ngơi trước, chờ phòng được thu xong thì vào ở.”
Vân Lạc Phong không nói hai lời, quay đầu muốn rời đi.
Nhìn thấy nàng đi, đám người còn lại cũng đi theo phía sau nàng.
“Vân Lạc Phong, ta cũng đã nhờ người chuẩn bị phòng cho các ngươi, ngươi đây là muốn làm gì?” Thiên Khôi lửa giận ngập trời, tức giận quát, đáy mắt hiện ra hai ngọn lửa giận.
Vân Lạc Phong dừng chân, vẫn đưa lưng về phía Thiên Khôi như cũ, giọng nói của nàng lười biếng tà mị, lại khiến người khác như bị đâm hàng ngàn mũi kim.
“Ta tới nơi này không phải để chịu uất ức, nếu không có phòng cho chúng ta nghỉ ngơi, vì sao phải ở lại?”
Thiên Khôi tức giận càng dữ dội: “Ta đã nói là ta sẽ phái người sắp xếp cho các ngươi, bây giờ các ngươi chỉ cần đế nhà kho ngồi đó một lát là được rồi.”
“Vì sao các ngươi không để Lam Tường quốc đi đến nhà kho nghỉ ngơi?” Vân Lạc Phong cong khóe môi, trên mặt toàn là vẻ tà khí.
Nếu nàng thật sự đi đến nhà kho thì đồng nghĩa với việc chịu thua trước mặt Thiên Hồi đế quốc.
Cho nên, cho dù chỉ là một lát, nàng cũng sẽ không đồng ý.
“Lam Tường quốc tới sớm hơn các ngươi, ai bảo các ngươi tới chậm.” Thiên Khôi hừ một tiếng, mặt không cảm xúc.
“Nếu như vậy, ta đây cũng không có cách nào, đại ca, tiểu Bạch, chúng ta đi về nước.”
Vân Lạc Phong nhún vai, bộ dạng như không thể làm cách nào khác.
Thiên Khôi thiếu chút nữa tức đến hộc máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
“Yêu cầu của ta rất đơn giản,” Vân Lạc Phong quay đầu, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, “Để Lam Tường quốc nhường phòng của bọn họ cho ta.”
“Mơ tưởng!” Ánh mắt Thiên Khôi lộ ra sắc bén, “Vân Lạc Phong, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, đến lúc tỷ thí phát sinh chuyện gì, sẽ không có người nào biết đâu.”
Hắn cố tình hạ thấp giọng khi nói câu này, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được để nói.
“Cái gì?”
Ai ngờ, thiếu nữ đang tươi cười đầy mặt nghe đến lời này của Thiên Khôi thì lập tức kinh ngạc, vẻ mặt giống như cảm động đến rơi nước mắt.