Một giọng nói bén nhọn xé toạt không gian, làm đám người ầm ĩ chung quanh an tĩnh trong nháy mắt.
Mọi người quay đầu nhìn lại, liền trông thấy một chiếc kiệu được thị vệ nâng tới, trên kiệu là một vị nữ tử tuyệt mỹ, một thân váy màu vàng nhạt nho nhã cao quý, cao cao tại thượng coi rẻ mọi người phía dưới.
“Mộng Dao, nàng đã đến rồi?”
Con ngươi Diệp Thiên Vấn sáng ngời, bước nhanh về phía Giang Mộng Dao, hắn vươn tay, dung nhan anh tuấn gợi lên vẻ tươi cười.
So với Diệp Thiên Vấn âm trầm lúc trước, giờ phút này, hắn giống như một công tử nhanh nhẹn tốt đẹp, cả người tản ra sức quyến rũ mãnh liệt.
Sắc mặt Giang Mộng Dao dịu xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên trên tay Diệp Thiên Vấn, dùng sức của hắn để xuống kiệu, ổn định vững chắc dừng ở bên cạnh hắn.
“Tham kiến công chúa điện hạ.”
Trông thấy Giang Mộng Dao hiện thân, toàn bộ người trong sân nhanh chóng quỳ xuống, bởi vậy, Diệp Cảnh Thần cùng Quân Phượng Linh đứng thẳng giữa mọi người nên rất dễ dàng thấy được.
“Diệp ca ca!”
Đúng lúc này, một nữ tử trang điểm kiểu cung nữ điên cuồng vọt qua chỗ Diệp Cảnh Thần, giọng nói của nàng ta mang theo kích động không gì sánh kịp, nhanh chóng chạy đến trước mặt Diệp Cảnh Thần.
Nghe được tiếng nói bén nhọn của nữ tử kia, Diệp Cảnh Thần ngẩn ra, chợt thấy một gương mặt quen thuộc, nét mặt trầm xuống: “Trưởng công chúa, sao người lại ở chỗ này?”
Hắn đã sớm nghe nói trưởng công chúa bị bệ hạ đóng cửa cấm đoán, chưa từng dự đoán được, nàng ta sẽ lẫn trong đám cung nữ theo Giang Mộng Dao ra khỏi cung!
“Diệp ca ca, rốt cuộc chàng đã trở lại!” Hai mắt trưởng công chúa rưng rưng, “Chàng có biết, ta ở chỗ này đợi chàng bao lâu rồi không? Vì chàng, ta cự tuyệt yêu cầu thành thân của hoàng huynh, chỉ vì chờ chàng xuất hiện……”
Diệp Cảnh Thần lui về phía sau vài bước, sợ nước miếng của trưởng công chúa sẽ vẩy lên trên mặt mình, đôi mắt ôn nhuận như nước hiện lên một tia chán ghét.
“Trưởng công chúa, thỉnh tự trọng!”
“Tự trọng?”
Hai chữ này hoàn toàn chọc giận trưởng công chúa, sắc mặt nàng ta có vẻ phẫn nộ: “Chàng lại dám bảo ta tự trọng? Cho dù ta tuỳ tiện, cũng hơn nữ nhân bên cạnh chàng, trước công chúng mà dám nắm lấy tay chàng, sẽ không sợ bị miệng lưỡi người đời chửi mắng?”
Trưởng công chúa hung hăng trừng mắt nhìn Quân Phượng Linh, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nếu không phải vì nữ nhân này, mình chính là thê tử của Diệp ca ca, là ả ta hoành đao đoạt ái, đoạt Diệp ca ca yêu quý của mình!
Đáng tiếc, lời này của trưởng công chúa quá mức lừa mình dối người!
Cho dù không có Quân Phượng Linh xuất hiện, Diệp Cảnh Thần cũng không có khả năng nghênh thú nàng ta!
“Trưởng công chúa, người đang nói chuyện cười?” Diệp Cảnh Thần cười lạnh một tiếng, “Quân nhi là thê tử của ta, baats luận nàng làm cái gì đều đúng, đâu ra mà tuỳ tiện? Nhưng thật ra trưởng công chúa ngươi! Một cô nương chưa lấy chồng, lại đuổi theo đàn ông có vợ, còn có liêm sỉ hay không?”
“Diệp ca ca, chàng mắng ta? Chàng vì nữ nhân này mà mắng ta?”
Trưởng công chúa chỉ vào Quân Phượng Linh, tức giận nói, “Bây giờ ta liền giết nữ nhân này, xem chàng còn che chở ả như thế nào! Người đâu, bắt lấy Quân Phượng Linh cho ta, bầm thây vạn đoạn!”
Nghe trưởng công chúa nói, chúng hộ vệ hai mặt nhìn nhau, nhưng mà, bọn họ thấy giang Mộng Dao chưa từng ngăn cản trưởng công chúa, cũng ỷ vào đó nên tiến lên.
Trưởng công chúa đắc ý nâng cằm lên: “Quân Phượng Linh, một ả tiện nhân ai cũng có thể làm chồng như ngươi, còn dám đoạt nam nhân của người khác! Nếu không phải ngươi quyến rũ Diệp ca ca, Diệp ca ca là không thể nào bỏ ta mà nghênh thú ngươi!”