Vân Tiêu là người của nàng, nàng không thể để người tổn thương hắn còn sống.
……
Hoàng cung.
Đang trong cảnh trong hỗn loạn.
Giờ phút này bởi vì phụ tử Cao Đồ cùng Cao Lăng bị người Vân gia bắt đi, các Hoàng tử đều vọng tưởng muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, Hoàng cung uy nghiêm lạnh thấu xương của trước kia lại xảy ra một hồi nội chiến.
Phủ Tứ hoàng tử.
Cao Thiếu Thần nhẹ nhàng lắc ly trà trong tay, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc giơ hiện lên vẻ tươi cười ôn nhuận, thế nhưng đôi mắt lại mang vẻ xảo trá âm hiểm giống như một con hồ ly, làm người ta không cách nào đoán được trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.
“Điện hạ, chúng ta không đi tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế sao?”
Tâm phúc nhìn nam tử tuấn mỹ thảnh thơi phẩm trà, chần chờ lúc lâu mới thắc mắc hỏi.
Cao Thiếu Thần khẽ cười một tiếng: “Những người này quá mức ngu xuẩn, không phải bọn họ tranh là có thể đoạt được ngôi vị Hoàng đế, nếu không có Linh môn cho phép, Hoàng thất Long Nguyên Quốc sẽ không đổi chủ.”
Đây cũng là lí do vì sao nhiều năm như vậy hắn vẫn án binh bất động như thường.
Trừ phi Linh môn di chuyển, bằng không, không có cách nào bước lên ngôi vị Hoàng đế.
“Mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh, có phải là dùng loại người này để hình dung ngươi?”
Đột ngột, bỗng nhiên một tiếng cười lạnh truyền đến, trong nháy mắt khiến cho tim Cao Thiếu Thần chìm xuống.
Khi nào thì phủ Tứ hoàng tử có người trà trộn vào? Hắn lại không hề phát hiện?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cao Thiếu Thần chợt tối lại, quay đầu về phía nữ tử ngồi trên ghế ở thư phòng.
Nữ tử này mặc y phục màu lục, bên hông mang theo khối ngọc bội, khoác lụa mỏng màu tím bên ngoài, khuôn mặt tú lệ chứa ý cười lạnh, tay chống cằm, nhìn phía Cao Thiếu Thần đang ngơ ngẩn.
“Nhưng mà, ngươi cảnh giác quá kém, ta tới nơi này đã lâu mà ngươi lại không nhận thấy.”
Con ngươi Cao Thiếu Thần trầm xuống dưới, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi là ai?”
Nữ tử áo lục cười khẽ hai tiếng, đi xuống khỏi ghế, bước chân nàng rất uyển chuyển nhẹ nhàng, từng bước từng bước như đóa sen.
“Ta tới nơi này để hỏi ngươi một câu, có muốn làm hoàng đế Long Nguyên Quốc hay không?”
Cao Thiếu Thần hồ nghi nhìn nữ tử áo lục trước mặt: “Rốt cuộc ngươi có thân phận gì? Vì sao có thể quyết định ngôi vị hoàng đế của Long Nguyên Quốc thuộc về ai?”
“Ta là ai?” Nữ tử áo lục nhướng nhướng mày, “Chắc hẳn phụ thân ngươi sẽ biết, chỉ đáng tiếc, bọn họ bị người Vân gia bắt đi mất, một khi đã như vậy, ta đây sẽ nói cho ngươi thân phận của ta.”
Dứt lời, nữ tử áo lục dừng một chút, tiếp tục nói: “Ta là đại tiểu thư Linh môn, Tư Huyên, ngươi cho rằng ta có quyền quyết định ngôi vị Hoàng đế thuộc về ai hay không?”
“Linh môn?” Cao Thiếu Thần ngẩn ra một chút.
Nghe tên gọi mà nữ tử áo lục nói, trong mắt hồ ly xảo trá không có bất kỳ vui sướng gì, chỉ có một tia ngưng trọng.
“Vì cái gì mà ngươi muốn giúp ta?”
Tư Huyên quét mắt nhìn Cao Thiếu Thần, tiếp tục nói: “Linh môn chúng ta luôn luôn có quy định lựa chọn người đăng đế kế tiếp thì tuyệt đối không chọn người thông minh, mục đích chính là vì không bị những kẻ thông minh phản bội! Nhưng ta lại không cho là như vậy, chỉ có người thông minh giống ngươi, ta mới có hứng thú, Cao Đồ cùng Cao Lăng đều quá mức ngu xuẩn, rất nhạt nhẽo.”
Nếu là những người khác, nói không chừng nghe được lời nói của Tư Huyên này còn tin là thật.
Nhưng Cao Thiếu Thần là người nào?
Trước nay đều là hắn bẫy người khác, tuyệt không người nào có thể bẫy hắn!
Nếu nói Tư Huyên không có mục đích gì, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng!
“Tư Huyên tiểu thư, chờ sau khi ta đăng đế, ngươi muốn ta làm gì cho ngươi?”