Lúc này, trong mắt hai vị hộ vệ, Tiết Nhu Nhi chính là một vật phát sáng, toàn thân nàng đều có thể khiến lòng của bọn họ chấn động, làm sao nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của nàng?
“Ngươi nhất định phải nhanh chóng trở về, chúng ta sẽ ở chỗ này khóa cửa lại như cũ, làm bộ như ngươi vẫn còn ở phòng chứa củi này, hơn nữa ta sẽ nói cho ngươi biết một số nơi quân tuần tra nhất định sẽ đi qua. Ngươi nhớ phải đi vòng qua những nói đó. Nếu để phu nhân biết được, tất cả chúng ta đều phải chết!”
Trong lòng Tiết Nhu Nhi vui mừng như điên, vội vàng nói: “Cảm ơn hai vị đại ca, ân tình của các ngươi, Tiết Nhu Nhi tuyệt đối sẽ không quên.”
Nói xong, nàng vội vàng bước đi ra ngoài phòng chứa củi. Sau khi quan sát khắp nơi, thấy không ai mới vội vàng đi về phía chủ viện…
Trong phòng, huân hương lượn lờ, Vân Lạc Phong đang nhắm mắt khoanh chân chậm rãi mở to đôi mắt, lập tức nhìn thấy Vân Tiêu định rời khỏi phòng.
“Vân Tiêu, chàng định đi đâu?”
Vân Tiêu dừng chân, khóe miệng lãnh ngạnh dần dần nhếch lên một độ cong rất nhẹ.
“Bữa tối nàng ăn quá ít, có lẽ là không thích đầu bếp của Diệp phủ này cho nên ta muốn ra ngoài, chuẩn bị bữa ăn khuya cho nàng.”
Năm đó, sau khi Vân Lạc Phong ở lưu Kim Quốc thưởng thức qua trù nghệ của Vân Tiêu, trở lại Long Nguyên Quốc lập tức muốn Diệp Linh đưa đầu bếp trong phủ của hắn đến đây.
Ai biết, Khinh Yên lại nói cho nàng, ngày đó người nấu món ngon mỹ vị kia là Vân Tiêu!
Cũng bắt đầu từ đó, nàng mới biết được trù nghệ của Vân Tiêu!
“Được, ta chờ chàng trở về.” Vân Lạc Phong cười nhẹ, nói.
Vân Tiêu đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.
Bóng đêm càng thêm yên tĩnh, gió đêm thổi qua chỉ có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.
Lúc này, trong lòng Vân Tiêu chỉ nhớ tới bữa ăn khuya của Vân Lạc Phong vì vậy không nhìn thấy nữ tử phía trước đang vội vàng chạy tới…
Không biết nữ tử có phải cố ý hay không, rõ ràng nhìn thấy Vân Tiêu đang bước nhanh đến nhưng cũng không né tránh ngược lại còn lao vào người hắn.
Cho nên chờ đến Vân Tiêu phát hiện nữ tử lao tới, nàng kia cũng đã ở trước mặt hắn rồi.
Tránh né cũng không còn kịp nữa!
Vì vậy, hắn vô cùng quyết đoán ra tay.
“Cút!”
Giọng nói của nam nhân lãnh khốc vô tình, khí thế trên người bùng nổ, nháy mắt khiến cho thân thể mềm mại của nữ tử bay ra ngoài, cực kỳ chật vật ngã trên mặt đất.
Tiết Nhu Nhi làm thế nào cũng không nghĩ tới người nam nhân Vân Tiêu này lớn lên đẹp như thế nhưng hành vi lại thô bạo như vậy! Trong tình huống bình thường, mỹ nữ giống mình sắp sửa té ngã ở trước mặt không phải hắn nên đỡ lấy nàng hay sao?
Nhưng hắn chẳng những không đỡ còn trực tiếp ra tay! Thật giống như nàng là vi khuẩn, chỉ dính một chút cũng làm hắn dơ bẩn vậy.
Nghĩ vậy, Tiết Nhu Nhi từ trên mặt đất bò lên, đôi mắt của nàng ngập nước, điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Vân Tiêu: “Tiêu công tử, xin lỗi, ta không phải cố ý, lúc nãy ta chỉ không nhìn thấy ngươi xuất hiện…”
Dung nhan của nàng xinh đẹp, biểu tình nhu hòa, mắt rưng rưng nước, bộ dáng làm trong lòng người khác không tự chủ được dâng lên suy nghĩ muốn bảo hộ.
Nữ nhân như vậy hẳn là có rất nhiều nam nhân yêu thương!
Nhưng mà trong số những nam nhân đó cũng không bao gồm Vân Tiêu.
“Tiêu công tử, thật ra từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ngươi, ta đã coi trọng ngươi.” Tiết Nhu Nhi thâm tình chân thành nói: “Ta không giống Vân Lạc Phong, khẳng định nàng đã biết thân phận của ngươi nên mới có thể tiếp cận ngươi, mà ta thật sự yêu ngươi, không có bất cứ mục đích gì khác! Mặc dù ngươi không phải là người Diệp gia, ta vẫn sẽ yêu ngươi chân thành như cũ.”