“Phong cô nương?”
Quân Phượng Linh còn chưa có từ trong ngây người mà trờ lại, liền nghe được Diệp Hi Mạch nói, trong mắt phượng hiện lên kinh ngạc.
“Nghĩa mẫu, con trước giới thiệu với người hai người này” Diệp Hi Mạch cười cười: “Hai vị này là bằng hữu con mới kết giao, nàng tên là Phong Lạc Vân, mặt khác một vị còn lại là nam nhân Vân Tiêu của nàng.”
Tầm mắt Quân Phượng Linh dần dần từ trên người Diệp Hi Mạch chuyển về phía Vân Lạc Phong, nhẹ nhàng nhướng nhướng mày: “Ngươi không phải nói ngươi gọi là Lâm Nhược Bạch?”
“Còn có ngươi……” Nàng lại nhìn về phía Vân Tiêu, “Ngươi không phải gọi Vân Mạch sao?”
Vốn dĩ muốn hung hăng cáo một trạng Diệp Kỳ, lại nghe đến lời nói của Quân Phượng Linh mà ngây dại, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên.
Nghĩa mẫu quen biết bọn họ?
So sánh mà nói, bị người đường đường chính chính vạch trần Vân Lạc Phong không chút nào xấu hổ, nàng nghiêm trang nói: “Lâm Nhược Bạch là nhũ danh của ta.”
“Ha? Phải không? Nếu ngươi họ Phong? Vì sao nhũ danh lại là lâm?”
“Bởi vì mẫu thân ta họ Lâm……”
“Theo ta được biết, mẫu thân ngươi hình như tên là Bạch Linh.”
Quân Phượng Linh nở nụ cười, tươi cười kia rất là đắc ý, tựa hồ dùng lời nói làm sặc đến Vân Lạc Phong, là một chuyện khiến cho bà kiêu ngạo.
Người nào để cho nha đầu kia nói mình tên là Lâm Nhược Bạch?
Nếu không phải nàng nói tên giả, chính mình cũng sẽ không bên ngoài tìm bọn họ lâu như thế! Còn tốt, trời cao là chiếu cố bà, rốt cuộc để cho bà tìm được bọn họ rồi!
Tươi cười trên mặt Vân Lạc Phong chậm rãi biến mất, hô hấp dần dần trở nên trầm trọng: “Ngươi biết ta?”
Giờ phút này, Vân Tiêu vốn dĩ không có chú ý trận phân tranh này, bởi vì chuyện lôi kéo tới trên người Vân Lạc Phong rồi, hắn rốt cuộc quay mặt qua, trong mắt lạnh lùng ẩn ẩn lộ ra hàn băng.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của hắn, Quân Phượng Linh câu môi cười nhạt, ánh mắt nhìn thẳng Vân Lạc Phong.
“Ta không quen biết ngươi, ta chỉ quen biết Vân Lạc Phong!” Vẻ mặt nàng anh khí: “Nếu ngươi là Vân Lạc Phong, vậy ngươi chính là ta người quen!”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng híp mắt, nguy hiểm từ trong mắt hiện lên: “Vậy ngươi có quan hệ gì với nàng?”
“Ta là bà bà nàng, ngươi nói ta có quan hệ gì với nàng?”
Ý cười trên mi tâm Quân Phượng Linh càng sâu, đôi môi cười như không cười, đôi mắt thâm sâu nhìn Vân Lạc Phong.
Sắc mặt Vân Lạc Phong rốt cuộc cứng lại rồi.
Bà ta nói bà ta là bà bà của mính, cũng là nói rõ…… Bà là mẫu thân của Vân Tiêu?
Sau khi nghe được lời này, trong nháy mắt sắc mặt Vân Tiêu biến hóa, rất nhanh lại biến thành thành than.
Hai chữ mẫu thân này, đối với hắn mà nói, đã là ký ức thật lâu ……
Lâu đến nỗi, hắn đã quên mất dáng vẻ của bà!
Sắc mặt Diệp Kỳ từ xanh chuyển thành trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, bước chân nàng lui về phía sau hai bước, cắn chặt môi, nói: “Hai người kia, chính là người mà nghĩa phụ nghĩa mẫu muốn đi tìm?”
Buồn cười chính là, nàng thế nhưng muốn đuổi hai người này ra Diệp Trạch……
Mình chẳng qua là một nghĩa nữ mà thôi, lại có quyền lợi gì, đuổi nhi tử thân sinh và nhi tức phụ của nghĩa mẫu đi?
Giờ này khắc này, trong lòng của Diệp Kỳ sớm đã đã xảy ra thiên đại biến hóa, chỉ là cái cắn chặt môi kia vẫn tái nhợt như cũ ……
Trong lòng của Tiết Nhu Nhi thay đổi, nếu người nam nhân này thật sự là nhi tử của phu thê Diệp Cảnh Thần, vậy thì nàng càng muốn có được hắn!
Chỉ cần trở thành nữ nhân của nhi tử, mình sẽ trở thành nữ chủ nhân Diệp Thành, mặc cho dù là huynh muội Diệp Kỳ, cũng cần phải xem sắc mặt của nàng mà sinh tồn.
Trong chớp mắt, Tiết Nhu Nhi đã quyết định, cho dù như thế nào, nàng đều phải trở thành thê tử Vân Tiêu!