Tay nàng giống như con giun chui vào trong y phục của Vân Tiêu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cơ bắp rắn chắc của nam nhân, mà vuốt ve của nàng giống như một dòng điện lưu làm thân mình Vân Tiêu bỗng nhiên cứng lại.
Một dòng dục hỏa xông lên trong lòng hắn, giờ khắc này hắn lại có một loại xúc động muốn không màng tất cả ôm nàng vào lòng.
“Ăn hắn, ăn hắn!”
Đối với hành động của Vân Lạc Phong, kích động nhất không ai khác hơn Tiểu Mạch trong không gian thần điển, cả người nó đều thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hai hàng nước mắt nhịn không được chảy xuôi xuống.
Thật tốt quá!
Cuối cùng chủ nhân cũng thông suốt! Chỉ cần nàng và Vân Tiêu song tu, thực lực tăng lên tuyệt đối không phải chỉ một chút! Còn khoảng cách nó được rời khỏi không gian thần điển cũng càng tiến thêm một bước……
Đáng tiếc, Tiểu Mạch rõ ràng cao hứng quá sớm.
Sau khi bàn tay của Vân Lạc Phong lướt qua ngực của Vân Tiêu một vòng, liền thu trở về, một nụ cười tà khí xuất hiện ở bên môi nàng.
“Vân Tiêu, cơ bắp của ngươi không tồi, làm sao luyện được vậy?”
Vân Tiêu nhíu nhíu mày: “Không rõ lắm, mười năm trước ta đã bị ném vào rừng tự sinh tự diệt, ba năm trước đây mới rời khỏi chỗ đó, trong bảy năm này ta vẫn luôn ở trong rừng chém giết với linh thú, có lẽ là khi đó rèn luyện được.”
Ngữ khí của nam nhân rất bình thường thật giống như là đang tự thuật chuyện của người khác.
Cho dù kể lại cuộc sống như ác mộng của bảy năm đó thì mặt hắn vẫn không đổi sắc.
Trái tim của Vân Lạc Phong đột nhiên bị đau đớn một chút.
Dù cho nàng thân là phế vật, nhưng lại có một người thân là tướng quân gia gia! Những năm qua, những người đó cũng không dám trắng trợn táo bạo tổn thương nàng.
Nhưng cuộc sống trước đây của Vân Tiêu hoàn toàn có thể dùng từ ác mộng để hình dung!Mười năm trước hắn chỉ là một hài tử không đến mười tuổi, không một thân thực lực! Cứ tưởng tượng sống trong rừng bảy năm, hắn làm sao trải qua được?
“Vân Tiêu, ngươi ở trong rừng bảy năm, chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi nơi đó sao?”
Bảy năm tốt đẹp nhất của cuộc đời một mình hắn trải qua ở trong rừng, khó trách gia hỏa này lại đơn thuần như thế.
Tình yêu nam nữ, nếu không có người chỉ đạo tất nhiên sẽ dốt đặc cán mai! Trong rừng làm bạn với hắn chỉ có linh thú, thế nên làm sao hắn biết mấy thứ như xuân cung đồ chứ?
Giờ này khắc này, cuối cùng Vân Lạc Phong cũng hiểu vì sao trên đại lục này lại có nam nhân ngay cả xuân cung đồ là cái gì cũng không biết.
Đối mặt với câu hỏi của Vân Lạc Phong, Vân Tiêu chỉ nói một câu: “Khu rừng kia có tên là Vô Hồi (*)!”
(*): Vô hồi là không quay trở về.
Một câu khiến cho Vân Lạc Phong hiểu ý của hắn.
Vô Hồi chi sâm (*), cũng như tên của nó, ngụ ý là có đi mà không có về! Đây là rừng hung hiểm nhất trên đại lục! Nghe nói Vô Hồi chi sâm này rộng mấy vạn dặm, kéo dài từ phía đông đến phía tây đại lục.
(*): Rừng Vô Hồi.
Càng quan trọng là Vô Hồi chi sâm này rất hung hiểm, không cẩn thận một chút sẽ mất mạng trong miệng linh thú, chẳng sợ ngươi tránh thoát sự đuổi bắt của linh thú cũng có khả năng rơi vào bẫy rập.
Dù là cường giả trên đại lục cũng không dám tùy ý mạo hiểm tiến vào Vô Hồi chi sâm này……
“Vân Tiêu, là ai ném ngươi ở nơi đó?” Trong ánh mắt của Vân Lạc Phong lộ ra sát khí.
Nàng rất khó tưởng tượng dưới loại hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, Vân Tiêu đã sống sót như thế nào! Còn sống ở nơi đó suốt bảy năm!
“Người kia……” Con ngươi Vân Tiêu dần dần trầm xuống, “Không xứng được gọi là người!”
Vân Lạc Phong ngăn chặn chua xót trong lòng, nhẹ nhàng tiến lên ôm Vân Tiêu, nàng nhắm mắt lại, che đậy một tia sát khí trong đáy mắt.