Diệp Thiên Lâm gian nan bò lên từ trên mặt đất, sắc mặt đại biến, phẫn nộ quát.
Ngay tại lúc hắn đang tìm kiếm người đánh lén mình, đột nhiên, một giọng nói lười biếng từ phía trước truyền đến, mang theo ý cười a dua.
"Không phải là ta đánh lén, mà là quang minh chính đại đánh, ngươi không cảm nhận được công kích của ta, vậy chứng tỏ ngươi quá mức ngu xuẩn."
Trời chiều bao phủ đường phố, yên lặng mà an bình, lúc đầu người đi lại trên đường, sau khi chú ý tới có chuyện xảy ra ở chỗ này đều chuyển mắt nhìn thiếu nữ đang đón gió mà đứng.
Cho đến giờ phút này, mọi người mới có thể cảm nhận được như thế nào là áo trắng hơn tuyết, như thế nào là khuynh quốc khuynh thành!
Bọn họ vốn tưởng rằng Mộng Dao công chúa đã đủ tuyệt thế, nhưng so sánh với vị thiếu nữ áo trắng này lại kém cỏi hơn không chỉ một cấp bậc...
Nàng ấy mới đúng là hoàn toàn xứng với danh thiên hẹ đệ nhất mỹ nhân.
"Vừa rồi là ngươi đánh lén ta?" Diệp Thiên Lâm hoàn hồn từ trong kinh diễm, trầm mặt xuống hỏi.
Thiếu nữ giương khóe môi, ý cười lười biếng nhưng khí tức lại thẫm đẫm khiến người không rét mà run.
"Ta đã nói qua, đây không phải là ta đánh lén mà là quang minh chính đại công kích ngươi!"
Nói xong, thiếu nữ hơi hơi chuyển hướng nhìn Diệp Kỳ, hỏi: "Nói cho ta nghe một chút những lời nói mà vừa rồi hắn đã nói ra nhục nhã mẫu thân."
Diệp Kỳ sửng sốt: "Hắn nói nghĩa mẫu là con gà mái không biết đẻ trứng, còn mắng nghĩa mẫu là tiện nhân lẳng lơ, quyến rũ nghĩa phụ, hơn nữa còn để cho nghĩa phụ đội nón xanh, lại còn nói Nhị ca là dã chủng nghĩa mẫu cùng với dã nam nhân sinh ra."
Tầm mắt Vân Lạc Phong từ trên người Diệp Kỳ chậm rãi thu hồi lại, nụ cười quỷ dị nhìn về phía Diệp Thiên Lâm: "Như vậy đi, ngươi mắng nương ta một câu vậy tự đánh mình mười cái tát, hai câu là hai mươi cái tát... Bản thân ta từ trước đến nay đều công bằng, còn nữa, chỉ để ngươi tự tát mình ta còn cảm thấy nương ta bị thiệt thòi rồi."
Trên đường phố, không ít người đi đường dừng chân lại, những người này nghe được lời Vân Lạc Phong nói đều trợn mắt há hốc mồm.
Người khác chỉ là vũ nhục Quân Phượng Linh một câu, nàng liền muốn hắn tự tát chính mình sao? Cuối cùng còn nói một câu, làm như thế nhưng Quân Phượng Linh lại vẫn phải chịu thiệt thòi hả?
"Ngươi..." Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thiên Lâm tức đến đỏ bừng, "Ngươi làm càn quá rồi! Phụ thân ta là thiếu chủ Diệp gia, huynh trưởng của ta là Phò mã gia tương lai, ngươi dám đối xử với ta như vậy, nhất định sẽ bị tru di cửu tộc!"
Vân Lạc Phong hơi hơi híp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia ánh sáng nguy hiểm: "Nếu như ngươi không muốn tự tát mình vậy để ta giúp ngươi một lần."
Diệp Thiên Lâm sửng sốt một cái, vẫn chưa lấy lại tinh thần đã nhìn thấy Vân Lạc Phong đi đến trước mặt hắn.
Rồi sau đó, không biết Vân Lạc Phong lấy từ chỗ nào đưa ra mấy cây kim, đâm vào thân thể hắn. Ngay sau đó hắn liền cảm thấy bàn tay mình không thể khống chế, hung hăng đánh lên mặt mình.
Bốp!
Một cái tát này hạ xuống, một bên mà của Diệp Thiên Lâm trở nên đỏ bừng, dấu năm ngón tay lại càng rõ ràng, có thể thấy được hắn dùng lực mạnh bao nhiêu.
Mọi người đều sợ ngây người, ngay cả hộ vệ phía sau Diệp Thiên Lâm cũng đưa mắt nhìn nhau, không biết có nên đi lên kéo thiếu gia nhà mình hay không.
"Xem ra, ngươi cũng đã biết lỗi lầm của mình rồi," Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, "Nhưng mà cho dù ngươi có tát đủ, ta cũng sẽ không nhận sự xin lỗi của ngươi."
Ngụ ý chính là hành động của Diệp Thiên Lâm là để xin lỗi.
Tội nghiệp cho Diệp Thiên Lâm, muốn mở miệng biện giải cho mình nhưng mà trong cổ họng hắn không thể phát ra một chút âm thanh nào, chỉ có thể mặc cho tay mình từng cái từng cái đánh lên má.
Bởi vì lúc Vân Lạc Phong hạ châm hắn quá mức bí ẩn, vì vậy không ai thấy động tác của nàng, lại thêm Diệp Thiên Lâm có miệng mà khó nói, lại càng cho rằng là hắn cam chịu lời nói của Vân Lạc Phong.