Trong lời nói của nàng nghe thì giống như đang giải vây cho Hỏa Hỏa, thật ra chính là muốn nói cho Diệp Kỳ biết, người phóng hỏa giết người chính là Hỏa Hỏa!
Nha đầu kia lúc trước có thể ngoan tuyệt đánh nàng một trận như thế thì có chuyện gì mà nàng làm không được?
Trong lòng Diệp Kỳ tức giận kích động, thiếu chút nữa đi tìm Hỏa Hỏa tính sổ!
Nhưng mà ngay khi xúc động qua đi, đột nhiên nhớ tới ánh mắt lạnh nhạt kia của Diệp Hi Mạch, trong nháy mắt khiến đầu óc của nàng thanh tỉnh lại.
“Nhu nhi, ngươi và ta đi một chuyến đến Diệp phủ trước, ta phải hỏi xem chuyện này có phải nàng làm hay không? Hơn nữa bây giờ ngươi đã không có chỗ để đi cho nên ta sẽ cầu xin với nghĩa mẫu, để ngươi lưu lại mấy ngày.”
Tiết Nhu Nhi ngây ngẩn cả người, thậm chí ngay cả khóc thút thít cũng đã quên.
Dựa vào tính cách của Diệp Kỳ, sau khi nghe thấy những lời này, không phải sẽ lập tức tức giận đi giết Hỏa Hỏa báo thù cho nàng hay sao?
Nhưng vì sao nàng còn muốn đi hỏi thăm chân tướng sự tình?
Nhưng mặc kệ như thế nào, tối nay mình vẫn có thể lưu lại Diệp phủ là được! Chỉ cần lưu ở bên đó, nàng sẽ có cơ hội có được Vân Tiêu!
Một khi Vân Tiêu yêu nàng, quyền thế của Diệp thành này sẽ bị nàng nắm giữ trong tay!
…
Diệp phủ, so với sự phân tranh ở bên ngoài kia thì rõ ràng vô cùng hoà thuận vui vẻ.
Nhưng vào lúc này, một người gia đinh từ ngoài cửa đi vào, vội vàng bẩm báo: “Gia chủ, phu nhân, tiểu thư đã trở lại, Tiết cô nương cũng cùng tới với nàng.”
Ở bên ngoài, mọi người đều gọi Diệp Cảnh Thần là thiếu gia nhưng hạ nhân trong Diệp phủ đều gọi hắn là gia chủ.
Nghe nói Tiết Nhu Nhi lại tới Diệp phủ nữa, sắc mặt của phu thê Diệp Cảnh Thần đều có chút không tốt.
“Ta đã từng nói qua, nhà ta không chào đón nha đầu kia. Tại sao Kỳ Kỳ lại không nghe dạy bảo như thế?” Quân Phượng Linh nhíu mày: “Hơn nữa, ta để Kỳ Kỳ ở nhà đóng cửa ăn năn, ai cho phép nó đi ra ngoài?”
“Phu nhân, tiểu thư nói nhà của Tiết cô nương gặp phải hoả hoạn, bây giờ đã không chỗ nào để ở!” Hạ nhân cung kính bẩm báo: “Hơn nữa, tiểu thư còn nói, nàng dẫn Tiết cô nương tới là có chuyện muốn chứng thực.”
Đôi mắt của Quân Phượng Linh trầm xuống: “Để cho các nàng tiến vào, ta thật muốn biết các nàng tới là muốn chứng thực cái gì?”
Diệp Kỳ thân là nghĩa nữ của Quân Phượng Linh, bình thường tới gặp bà không cần phải bẩm báo nhưng mà nàng lại dẫn theo Tiết Nhu Nhi cho nên mới có thể bị người ngăn cản.
Đối mặt với tất cả mọi chuyện, Vân Tiêu vẫn luôn không có biểu tình, thần sắc lãnh khốc, chỉ yên lặng lột vỏ quả nho cho Vân Lạc Phong rồi đưa thịt nho trong suốt long lánh đến bên môi nàng.
“Khụ khụ.” Quân Phượng Linh ho khan hai tiếng, trừng mắt, oán trách nhìn Diệp Cảnh Thần ngồi bên cạnh: “Chàng nhìn xem nhi tử của thiếp tri kỷ biết bao nhiêu? Ấm áp biết bao nhiêu? Tại sao chàng không biết học tập?”
Diệp Cảnh Thần cười khẽ ôm bả vai của Quân Phượng Linh: “Nàng muốn ta đút quả nho cho nàng như thế thì nên nói sớm, đối với yêu cầu của nàng, ta có khi nào không thỏa mãn đâu?”
Quân Phượng Linh đánh một cái vào cánh tay của Diệp Cảnh Thần, hờn dỗi nói: “Loại chuyện này chàng còn muốn thiếp nói? Tự mình làm và để thiếp yêu cầu nhắc nhở mới biết làm, hoàn toàn khác nhau! Nếu muốn thiếp chỉ điểm, vậy chuyện này sẽ không có ý nghĩa, thiếp thấy chàng nên lãnh giáo nhi tử của thiếp một chút.”
Diệp Cảnh Thần xấu hổ ho khan hai tiếng, ông đã lớn từng tuổi này rồi còn phải đi lãnh giáo một cái vãn bối làm như thế nào để làm nữ nhân vui vẻ hay sao?
Nhưng nếu có thể làm Quân Phượng Linh tươi cười, ông đi lãnh giáo mấy chiêu cũng không phải là không thể…
Nhưng mà nếu việc này làm bị những cái đó cổ hủ ở Diệp gia biết, đoán chừng lại muốn nói mãi với họ cho coi.
Đang lúc Diệp Cảnh Thần trầm ngâm, Diệp Kỳ và Tiết Nhu Nhi đã từ ngoài cửa đi vào.
Lúc này Tiết Nhu Nhi có vẻ yếu đuối mong manh, sắc mặt tái nhợt, giống như mới phải chịu đả kích rất mạnh, giống như tùy thời đều có thể sụp đổ.