Một lát sau, Diệp Kỳ và Tiết Nhu Nhi mới chạy tới đây, sau khi nhìn thấy lão giả đứng ngoài cửa, Diệp Kỳ kìm nén kích động muốn dâng trào, chậm rãi đi tới trước mặt hắn.
Trước mắt là một lão nhân tiên phong đạo cốt, rất có phong phạm cường giả lập tức khiến cho Diệp Kỳ tin tưởng hắn không chút nghi ngờ.
Cho dù như vậy, Diệp Kỳ vẫn hỏi một câu: “Ngươi thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho nghĩa mẫu của ta?”
Lão giả khẽ nhíu mày, lạnh giọng nói: “Xem ra ngươi không tin khả năng của ta! Nếu ngươi đã không tin ta, bây giờ ta lập tức có thể rời đi như khi ta chưa tới! Chẳng qua, ta nói cho ngươi biết, nếu không phải Nhu nhi đến cầu khẩn ta, đừng nói là ngươi lấy ra một bình Tụ Linh Dược cho dù là trăm bình ngàn bình ta cũng sẽ không ra tay cứu người!”
Hắn là y sư có thực lực thế này, tự nhiên có sự cao ngạo của hắn! Nếu lão nhân này khách khí với nàng một chút, có lẽ nàng sẽ cân nhắc tính chân thật của chuyện này.
Nhưng nguyên nhân chính là vì thái độ kiêu ngạo của lão nhân này làm nàng càng thêm tín nhiệm hắn.
“Vị tiền bối này, ngài hiểu lầm rồi, lúc nãy ta chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, không phải là ta hoài nghi ngài, hơn nữa ta cũng chưa từng nghe bên ngoài nhắc đến tên tuổi của ngài.”
Diệp Kỳ nở nụ cười xinh đẹp, khách khí nói.
“Kỳ Kỳ.” Tiết Nhu Nhi vội vàng lôi kéo ống tay áo của Diệp Kỳ, trên mặt vô cùng lo lắng: “Sư phụ ta không thích nhất chính là người khác hoài nghi y thuật của người, ngươi đừng nên nói thêm cái gì nữa.”
Quả nhiên, lời nói vừa rồi của Diệp Kỳ đã làm sắc mặt lão giả trầm xuống, khinh thường nhìn lại, hừ lạnh một tiếng.
“Tên tuổi của lão phu há là những người thường như các ngươi có thể biết đến? Những năm gần đây, lão phu không quan tâm đến quyền quý, ẩn cư giữa núi rừng! Nếu không phải coi trọng Nhu nhi có vài phần thiên phú y học, ta cũng sẽ không ra ngoài thu nàng làm đồ đệ!”
Sắc mặt của lão giả lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói mang theo sự ngay thẳng chính trực, từ trong ra ngoài tản mát ra khí thế cường hãn làm trái tim của Diệp Kỳ cuối cùng cũng hạ xuống.
“Tiền bối, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi cứu được nghĩa mẫu của ta, bất cứ điều kiện gì Diệp gia chúng ta đều có thể đáp ứng ngươi!”
Diệp Kỳ hơi nhếch môi, nghĩa mẫu không có cách nào mang thai, đây là tâm bệnh nhiều năm qua của bọn họ! Hơn nữa, nếu không phải như thế, nghĩa phụ nghĩa mẫu cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi Diệp gia.
Chỉ cần chờ đến khi nghĩa mẫu có hài tử, Diệp gia sẽ một lần nữa tiếp nhận bọn họ thành người một nhà!
Lão giả cao ngạo nhìn Diệp Kỳ: “Cho ta một lọ Tụ Linh Dược, ta lập tức có thể chẩn bệnh cho Diệp phu nhân.”
Trong lòng Diệp Kỳ vui vẻ: “Cửa hàng Diệp gia do huynh trưởng của ta quản lý, Tụ Linh Dược cũng đều ở trong tay của huynh ấy, tiền bối đi theo ta, ta lập tức dẫn ngươi đi gặp huynh trưởng!”
Nếu bây giờ mình thật sự giúp được nghĩa mẫu, đại ca khẳng định sẽ lau mắt mà nhìn mình!
Diệp Kỳ xoay người, đi vào trong nhà, Tiết Nhu Nhi và lão giả cũng đi theo phía sau nàng. Nhưng mà khi bọn hắn mới vừa đi đến đại viện, một bóng dáng màu lửa đỏ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, chắn trước mặt bọn họ.
“Tiết Nhu Nhi, có phải ngươi quên mất lời cảnh cáo lúc trước ta nói với ngươi hay không? Là ai cho phép ngươi tới chỗ này?”
Đôi tay Hỏa Hỏa chống nạnh, tức giận trợn mắt.
Trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của nàng tràn đầy sự phẫn nộ, làn váy đỏ tươi lay động trong cơn gió giống như nhiễm máu tươi, đỏ đến mức chói mắt.
Khuôn mặt nhỏ của Tiết Nhu Nhi trắng bệch, theo bản năng tránh phía sau Diệp Kỳ, có chút khiếp đảm nhìn Hỏa Hỏa.
“Nha đầu thúi, nơi này là nhà ta! Ngươi ở nhà ta còn dám làm càn như vậy, phụ mẫu của ngươi dạy dỗ ngươi như thế nào?”