Một quả linh quả có thể sẽ làm cho Cao Linh giả đột phá, so với hồng phác quả càng thêm hiếm thấy, đoán chừng tôn nữ nhà mình cũng chỉ có thể lấy ra được một quả như vậy.
Ha ha ha!
Đột nhiên, một trận tiếng cười thoải mái vang vọng khắp cả sân huấn luyện dưới mặt đất, nụ cười của ông mang theo sự điên cuồng, nhưng cũng để lộ ra nội tâm đầy kích động và hưng phấn của ông.
“Đã bao nhiêu năm rồi? Lão tử đã không đột phá cách đây bao nhiêu năm? Cao Đồ, tên cẩu Hoàng đế ngươi hãy chờ đó cho lão tử! Tất cả thù hận năm đó, lão tử sẽ tính toán rõ ràng với ngươi!”
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn lão gia tử đang điên cuồng, rồi đưa mắt nhìn mọi người trong quân đoàn: “Trong quân đoàn Cương Thiết có ba người đột phá Cao Linh giả, quân đoàn Liệt Diễm cũng có hai người đột phá, năm người các ngươi có thể tiến lên lấy một quả linh quả, chỉ là ta đề nghị các người tới khi nào đạt tới Cao Linh giả trung cấp thì hãy ăn linh quả, mượn cơ hội đột phá.”
Lão gia tử đang điên cuồng cười to bất ngờ không kịp đề phòng, nghe được lời nói của Vân Lạc Phong không cẩn thận không thể dừng lại tiếng cười của mình, bị chính nước miếng của mình làm cho bị sặc, nét mặt già nua đỏ lên, chợt ho khan.
“Xú nha đầu, ngươi*** rốt cuộc có bao nhiêu linh quả hả?”
Lão gia tử thật vất vả hoà hoãn lại hơi thở, tức giận trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
Trước đó nha đầu này còn nói làm cho ông vui mừng, ông lại thấy là kinh sợ cũng không khác biệt lắm! Nói không chừng tự mình không cẩn thận, không thể chịu nổi những điều vui này mà tắc nghẽn cơ tim.
Vân Lạc Phong im lặng hồi lâu, nói một câu tương đối bảo thủ: “Đại khái là cũng có thể cho mỗi người trong hai quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm một quả.”
Sau khi nghe Vân Lạc Phong nói lời này, trái tim Vân Lạc chợt co quắp một cái, thiếu chút nữa liền ngừng đập.
Ông vốn cho là đây là một loại quả thần kỳ, Vân Lạc Phong nhiều lắm thì cũng chỉ có một quả, ai biết người này lại âm thầm có được nhiều linh quả như vậy? Lại đủ cho trong quân đoàn Cương Thiết và Liệt Diễm mỗi người một quả?
Hình như là cảm thấy nỗi kinh sợ của Vân Lạc chưa đủ lớn, Vân Lạc Phong lại nói thêm một câu: “Những quả này mà dùng hết rồi, cháu vẫn có thể lấy tới tay lẫn nữa! Vì vậy, nếu hộ vệ Vân gia có thể đột phá đến cao Linh gỉa, cũng có thể đến chỗ cháu lấy một quả linh quả, điều kiện tiên quyết là, người hộ vệ đó nhất định phải trung thành với Vân gia!”
Vân Lạc hoàn toàn điên cuồng luôn rồi, kéo lấy tà áo Vân lạc Phong lần nữa: “Ngươi nha đầu này, có đồ tốt như vậy cũng không sớm một chút lấy ra hiếu kính gia gia ngươi, mau, cho ta thêm một trăm tám mươi linh quả, càng nhiều càng tốt, dù sao ta cũng không ngại nhiều.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mi tà mị, giơ tay gạt bàn tay của Vân Lạc ra: “Linh quả chỉ có dùng lần đầu tiên mới có hiệu quả, sau này cho dù người có ăn nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng nào cả.”
“Lão tử dùng như nước trái cây uống không được sao?” Lão gia tử đảo cặp mắt trắng dã, bá đạo đưa tay ra, “Mau, giao linh quả ra đây cho ta.”
Tim Vân Lạc Phong cũng run rẩy một cái, nàng hơi đau lòng lấy từ trong ống tay áo ra hai quả linh quả, bỏ vào trong tay lão gia tử.
“Còn nữa không?”
“Cháu chỉ mang ba quả trên người, bây giờ cũng không còn, ba quả ta cũng cho người, còn lại ngày mai cháu đưa đến thư phòng của người đi.”
Nghe được lời của Vân Lạc Phong, Vân Lạc hoài nghi nhìn nàng một cái, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Cháu nói là thật?”
“So với trân châu còn thật hơn.”
Vân Lạc Phong gật đầu một cái, gương mặt thành khẩn.
“Đã như vậy, vậy trước ta bỏ qua cho cháu.” Vân Lạc thu linh quả vào, hừ một tiếng nói, “Nhớ lấy, sau này có đồ tốt gì trước hết phải lấy đến hiếu kính gia gia ngươi.”