“Không sai.” Giản Thành Văn gật đầu: “Mấy ngày hôm trước vừa mới đột phá tới trung cấp.”
Sau khi Vân Lạc Phong nghe thấy những lời này, từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái gì giống trái cây, đưa tới hắn trước mặt.
“Trái cây này có thể giúp thúc thăng cấp đến cao cấp nhưng ta có một yêu cầu, thúc không thể để bất cứ kẻ nào biết trái cây này là do con đưa cho người.”
Giản Thành Văn kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong: “Lúc nãy con nói có thể làm ta đạt tới cao cấp?”
Vân Lạc Phong gật đầu.
Giờ phút này, Giản Thành Văn kích động, cả người run rẩy, hắn vươn tay lấy trái cây Vân Lạc Phong đưa qua, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.
“Tiểu Lạc Phong, Giản thúc thiếu con quá nhiều nhân tình.”
Đối với Vân Lạc Phong mà nói, từ trước đến nay Giản Thành Văn luôn tin tưởng không nghi ngờ gì, tự nhiên cũng sẽ không hoài nghi tính chân thật của những lời này.
“Trong lúc con không ở đây, thay con bảo vệ gia gia thật tốt.”
Vân Lạc Phong ngẩng đầu lên: “Đây là yêu cầu thứ hai của con.”
Chỉ khi bên cạnh lão gia tử càng ngày càng nhiều cường giả, sau này nàng mới có thể an tâm rời khỏi đại lục Vô Hồi…
“Con yên tâm, cho dù Giản Thành Văn ta có chết cũng sẽ không để người khác động đến một cọng lông tơ của lão gia tử.”
Giản Thành Văn cầm lấy trái cây, khuôn mặt trịnh trọng tuyên thệ.
Ai có thể biết, hôm nay Giản Thành Văn một lời thành sấm, quả nhiên sau này hắn dùng thân thể của mình chặn những gai nhọn hướng đến lão gia tử…
Khi đó hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, bộ dáng giống như hôm nay ở trước mặt Vân Lạc Phong lập lời thề.
“Cảm ơn.”
Vân Lạc Phong hơi mỉm cười, trịnh trọng nói lời cảm ơn: “Lão nhân gia nhà con giao cho người.”
“Ha ha.” Giản Thành Văn cười ha ha hai tiếng: “Tiểu Lạc Phong, con cần gì khách khí với ta? Cho dù không có trái cây này, lão gia tử là phụ thân của huynh đệ ta, ta cũng sẽ vì huynh đệ của ta bảo hộ ông ấy, chuyện này con thể yên tâm.”
Lúc này, đám người Vân Thanh Nhã đi thông báo cho lão gia tử đã chậm rãi đi tới, xa xa hắn đã nghe được lời Giản Thành Văn nói, trên khuôn mặt thanh lãnh hiện lên ý cười.
Gia hỏa này luôn luôn là người trung thực thủ tín, nghĩa khí so vơi bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn. Nếu không, ngày đó huynh trưởng của mình cũng sẽ không mới gặp mà như đã quen biết từ lâu, trở thành bạn tri kỷ.
“Phong nhi, gia gia đã ở đại sảnh chờ con.”
Vân Thanh Nhã thu hồi ánh mắt, rũ mi cười nhạt, nói.
“Chúng ta đi thôi.”
Vân Lạc Phong xoay người đi về phía đại sảnh, nàng mặc một thân bạch y trắng hơn tuyết, đẹp không sao tả xiết.
…
Trong tiền viện.
Lão gia tử nôn nóng ở cửa chờ, đôi mắt thiếu chút nữa nhìn thẳng.
Ông vốn dĩ đang uống trà với Diệp gia lão nhân, ai biết Vân Thanh Nhã đột nhiên tới nói cho ông biết, Vân Lạc Phong đã trở lại, ông vội vàng bỏ lại đám lão gia hỏa kia, chạy như điên đến đây.
Vốn dĩ ông định trực tiếp đi tới hậu viện với Vân Thanh Nhã nhưng bởi vì tốc độ không bằng Vân Thanh Nhã nên bị nó ném ở nơi này…
Phu thê Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần nhìn nhau, an tâm làm bạn bên cạnh lão gia tử, khuôn mặt hai người đều nở nụ cười, ánh mắt luôn nhìn xung quanh trước cửa viện…
Bỗng nhiên, bóng dáng Vân Thanh Nhã lại xuất hiện trong mắt bọn họ.
Bên cạnh nam nhân thanh lãnh như thơ kia còn đi theo một thiếu nữ tuyệt mỹ.
Trong khoảnh khắc trông thấy thiếu nữ, trên mặt lão gia tử lập tức hiện ra sự vui mừng, giọng nói lại mang theo trách cứ: “Nha đầu này, con còn biết trở về sao? Con chơi trò mất tích, chơi nghiện rồi à? Mỗi lần đều không nói một tiếng đã biến mất, con cũng không biết cùng gọi ta một tiếng sao?”
Lão gia tử tức giận đến râu cũng run run, hơn nữa số lần Vân Lạc Phong để thư lại rồi trốn đi đã không còn là số ít.