Mục lục
Quỷ đế cuồng thê: đại tiểu thư ăn chơi trác táng Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù hôn mê bất tỉnh người nam nhân này cũng phản kháng nàng tiếp xúc……


Cho dù nàng chỉ muốn chạm vào mặt hắn cũng không được?


Cái loại cảm giác này thật giống như là một nữ tử trinh liệt thủ thân như ngọc cho trượng phu của mình.


“Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?”


Có lẽ người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội vàng phá cửa mà vào.


Hồn Vũ nhanh chóng lau chùi vết máu bên khóe miệng, từ trên mặt đất đứng lên, sắc mặt lại khôi phục vẻ vân đạm phong khinh.


“Không có gì, ta chỉ là không cẩn thận té ngã một cái, không có chuyện của các ngươi, đi xuống đi.”


“Dạ!”


Bọn thị vệ không dám nói thêm cái gì,ôm ôm quyền lập tức lui xuống.


Hồn Vũ cũng không ở lâu nữa, nàng quay đầu nhìn nam nhân hôn mê bất tỉnh trên giường, trong mắt đẹp hiện lên vẻ phức tạp.


Nàng không biết chính mình nghe theo lời phụ thân rốt cuộc là đúng hay sai!


Cũng không biết chính mình nhất kiến chung tình với nam nhân này có phạm phải sai lầm to lớn hay không……


Nếu thật sự sai rồi, vậy nàng cũng nguyện ý mắc thêm lỗi lầm nữa.


Nghĩ vậy, Hồn Vũ quay đầu xoay người, biến mất ở dưới ánh dương lộng lẫy……


……


Trong rừng, cách núi Huyền Âm không xa, Vân Lạc Phong dùng kiếm trong tay đẩy ra bụi cỏ hỗn loạn, cũng đúng lúc này, mùi máu tanh loáng thoáng truyền vào trong mũi nàng.


“Chủ nhân, ta đi xem.”


Hỏa Hỏa cũng phát hiện mùi máu tanh này, tung người nhảy một cái, nhanh chóng biến mất ở phương xa.


Một lúc sau, phía trước truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của nàng: “Chủ nhân, là Tần Nguyên, Tần Nguyên hắn bị thương.”


Tần Nguyên?


Vân Lạc Phong ngẩn ra, nhanh chóng lắc mình mà đi, liền phát hiện Tần Nguyên hôn mê không tỉnh ở trong một cái động trên núi.


Không biết Tần Nguyên đã nằm bao lâu ở chỗ này thế cho nên máu tươi dưới thân đều biến thành màu nâu, hô hấp nơi chóp mũi cũng thập phần suy yếu, yếu đến giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ biến mất.


Trông thấy Tần Nguyên như vậy, lòng Vân Lạc Phong lộp bộp một chút.


Chẳng lẽ Vân Tiêu thật sự đã xảy ra chuyện?


Trong lòng nàng ảo não vạn phần, lúc trước không nên bởi vì quá mức tin tưởng thực lực của hắn mà đồng ý với hắn.


“Hỏa Hỏa, ngươi tránh ra.”


Vẻ mặt Vân Lạc Phong trầm xuống, vội vàng bảo Hỏa Hỏa tránh qua một bên, lại lấy ra linh thảo từ trong nhẫn không gian đút cho Tần Nguyên ăn.


Có lẽ do thương thế của Tần Nguyên quá nặng, một gốc cây linh thảo không thể làm hắn nhanh chóng phục hồi như cũ.


Vào lúc này, Vân Lạc Phong cũng không lo được nhiều như vậy, lấy ra một cây linh thảo nữa lập tức nhét vào trong miệng hắn.


“Khụ khụ!”


Tần Nguyên bị chất lỏng của linh thảo làm sặc, đột nhiên ho khan hai tiếng, mơ mơ màng màng mở hai mắt.


Lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt tuyệt mỹ mà quen thuộc, giờ phút này trong mắt thiếu nữ tràn đầy tức giận, làm hắn vô cùng hoảng sợ.


“Chủ…… Chủ mẫu, sao người lại ở đây?”


Thương thế của Tần Nguyên còn chưa có phục hồi như cũ, vì vậy giọng nói của hắn mang theo suy yếu, còn có vẻ khiếp đảm.


“Vân Tiêu đâu?” Vân Lạc Phong nhíu mày, lạnh giọng hỏi.


Khuôn mặt Tần Nguyên trắng bệch, cười khổ nói: “Khoảng thời gian trước, chủ tử phát hiện tung tích của Bạch Túc, chúng ta liền đuổi theo hắn đi vào nơi này, hơn nữa, chủ tử còn thành công bắt được Bạch Túc, mắt thấy sắp giết được hắn, công pháp của chủ tử lại đột nhiên đột phá……”


Công pháp của Vân Tiêu có chút đặc thù, một khi đột phá liền sẽ làm hắn lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.


Ai có thể dự đoán được hắn sẽ đột phá đúng lúc chiến đấu với Bạch Túc, thế cho nên hắn mất đi tất cả sức chiến đấu!


“Chủ tử đột phá bị Bạch Túc đánh lén, bị thương không nhẹ, ta thật vất vả mới cứu được chủ tử, trốn vào núi Huyền Âm, lúc ấy ta và chủ tử đều thân chịu trọng thương, nhưng càng không nghĩ tới chính là lại gặp người của núi Huyền Âm……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK