Đây cũng là nguyên nhân vì sao phần đông các thiên tài không dám báo hai môn.
Vạn nhất sức lực không đủ, không phát huy tốt nhất chẳng phải là hại nước mình hay sao?
Một lúc lâu sau, những người khác của Thiên Vân Quốc cũng đều đã báo danh, Vân Lạc Phong để những người khác đứng tại chỗ chờ mình, dẫn theo Chung Linh Nhi đi tới chỗ báo danh y thuật…
Nhìn thấy hành động của nàng, đám người đã an tĩnh lại một lần nữa vang lên phản ứng mãnh liệt.
“Ông trời của ta, không phải nữ nhân này đã báo danh xong hai môn, ngay cả môn cuối cùng là y thuật cũng muốn báo danh đó chứ?”
“Báo danh cả ba môn? Nàng cho rằng mình là thần thánh hay sao? Còn muốn lập tức tham dự tỷ thí của cả ba môn? Nếu nàng thật sự báo danh, vậy nàng chính là một kẻ ngu ngốc, không có đầu óc chỉ biết thể hiện!”
Không khiến cho những người miệng phun lời dơ bẩn này thất vọng, Vân Lạc Phong đã đứng ở chỗ báo danh y thuật.
Giọng nói lười biếng của nàng giống như búa tạ, hung hăng gõ vào trong lòng mọi người.
“Thiên Vân Quốc, Vân Lạc Phong.”
Ầm!
Trong đầu óc mọi người nổ vang, trước mắt trống rỗng, bọn họ ngốc ngốc nhìn Vân Lạc Phong, nói không ra lời.
Từ xưa đến này, kể cả người báo danh hai môn cũng không tồn tại.
Nhưng nàng… Lập tức đều ôm hết ba môn?
Trời ạ, rốt cuộc cô nương này là ngu xuẩn đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như vậy?
“Ngu ngốc.”
Khâu Phi Hoa trào phúng nhìn Vân Lạc Phong: “Loại người ngu xuẩn như thế này không thể thành công, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.”
“Ta có hối hận hay không thì ta không biết nhưng ta biết Lam Tường Quốc các ngươi nhất định sẽ hối hận!” Vân Lạc Phong nhếch môi, khuôn mặt tà khí lạnh nhạt liếc qua khuôn mặt xanh mét của Khâu Phi Hoa, lời nói cuồng vọng lại kiêu ngạo.
Khâu Phi Hoa hừ lạnh: “Chúng ta chờ xem!”
Dứt lời, hắn từ bên cạnh Vân Lạc Phong rời đi, vốn dĩ muốn lúc đi đến trước mặt nàng lại tính kế nàng một phen, chợt nghĩ tới thủ đoạn âm hiểm thiếu nữ kia, chỉ có thể cứng rắn nghẹn lửa giận trong lòng trở về.
Tiếp đó Chung Linh Nhi cũng báo danh xong, an tĩnh đi tới bên cạnh Vân Lạc Phong.
“Đi thôi, chúng ta trở về nghỉ ngơi.”
Vân Lạc Phong nhún vai, thẳng đi vào trạm dịch.
Giờ phút này, nàng cũng không nhìn thấy, trong đám người kia có một đôi mắt thanh lãnh luôn luôn nhìn nàng chăm chú, cho đến nàng rời đi cũng không có cách nào thu hồi ánh mắt…
Tiêu Ngọc Thanh mặc một bộ trường bào màu xanh đen, đối lập với đám người, trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh lãnh của hắn hơi lộ ra sự phức tạp, trong ánh mắt hiện ra sự ảm đạm.
Mẫu thân chết, nguyên bản hắn phải hận nữ tử đã hại chết mẫu thân nhưng vì sao khi nhìn thấy nàng lần nữa, hắn lại không cách nào hận được…
…
“Chủ nhân, vì sao lúc nãy người không báo thực lực chân thật của bản thân”
Vân Lạc Phong chậm rãi đi trong sân trạm dịch, trong linh hồn của nàng truyền ra giọng nói nghi hoặc khó hiểu của Hỏa Hỏa.
Lần này, không đợi nàng trả lời, Tiểu Mạch đã thay thế nàng trả lời vấn đề này.
“Ngu ngốc, thật không biết ngươi làm thế nào có thể sống nhiều năm ở đại lục như vậy mà vẫn chưa bị người lừa đi? Đây là chủ nhân lấy yếu khinh địch, để những đối thủ dự thi thiếu cảnh giác! Huống chi, một người có thực lực Thiên Linh Giả cao cấp cũng đã làm người khác không có cách nào xem thường chủ nhân, nàng tự nhiên không cần phải báo ra thực lực chân thật của mình.”
Tiểu Mạch hừ hừ, rõ ràng đối với Hỏa Hỏa ngu xuẩn khinh thường nhìn lại.