Lưu Kim Quốc.
Trên đường phố phồn hoa, Vân Lạc Phong đang hành tẩu với đám người thì dường như phát hiện cái gì đó, chậm rãi quay đầu, nhẹ cau mày nhìn về phía đám người đông đúc sau lưng.
“Chủ tử, xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Linh nhìn thấy Vân Lạc Phong dừng động tác, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, quay đầu nhìn theo nàng.
Vân Lạc Phong thu hồi ánh mắt, lắc lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Không biết có phải ảo giác hay không, nàng luôn cảm giác từ lúc rời khỏi Long Nguyên Quốc liền có người theo đuôi nàng, nhưng mỗi khi nàng xoay người đều không thể phát hiện bóng dáng theo sát nàng đó.
Chẳng lẽ là gần đây quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác sao?
Vân Lạc Phong xoa xoa cái trán: “Chúng ta tiếp tục đi thôi.”
“Được.”
Trong mắt Diệp Linh vẫn như cũ mang theo một tia nghi hoặc, nhưng hắn nhìn thấy Vân Lạc Phong qua loa trả lời mình cũng không hề hỏi nhiều nữa, dung nhan tuấn mỹ hơi hơi trầm xuống: “Chủ tử, chúng ta sắp tới rồi, đến lúc đó, người nhớ rõ cách tên cặn bã Diệp Lạc kia xa một chút.”
Đối với sự nhắc nhở của Diệp Linh, Vân Lạc Phong dương môi cười, nàng tươi cười lười biếng tà mị, cất bước tiếp tục hành tẩu về phía trước.
……
Bởi vì Dung hoàng hậu cực kì được đế vương sủng ái nên so với phủ Tam hoàng tử quạnh quẽ thì phủ đệ của Nhị hoàng tử này khách đến đầy nhà, vô số hạng người đạo chích vọng tưởng muốn giao hảo tốt với hoàng tộc, hi vọng ngày sau được trọng dụng.
Lúc này, trong sân, Diệp Lạc trái ôm phải ấp, thỉnh thoảng ve vãn đánh yêu với nữ tử bên người, biểu tình đáng khinh, ngay cả tay cũng đặt lên bộ phận mẫn cảm của nữ tử.
Đám con em quý tộc Lưu Kim Quốc dường như đã tập mãi thành quen hình ảnh này, không ai phê phán Diệp Lạc có đam mê lạc thú này.
Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Lạc căng thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm một nơi, đáy mắt xuất hiện một tia cực kì kinh diễm.
Mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn lại, trong phút chốc, một bộ váy dài tuyết trắng rơi vào trong mắt bọn họ, khiến đáy mắt họ cũng xuất hiện thần sắc chấn động như Diệp Lạc.
Thiếu nữ này rất trẻ, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt nàng tuyệt mỹ động lòng người, bạch y trắng như tuyết, theo gió mà bay. Một khắc đó, hô hấp của bọn họ đều cứng lại, ngay cả trái tim cũng suýt chút nữa ngừng đập.
Từ đầu chí cuối trên mặt thiếu nữ đều tươi cười, tà mị và tùy ý, một đôi mắt đen nhánh giống như sao trời ban đêm, liếc mắt một cái nhìn không thấy đáy, lại khiến người ta bị hấp dẫn thật sâu, không thể rút ra.
Thiếu nữ tuyệt mỹ như thế rốt cuộc là từ chỗ nào đến? Lại còn đi theo bên cạnh Tam hoàng tử Diệp Linh? Chẳng lẽ là tiểu thiếp hắn nạp?
Còn vì sao gọi thiếu nữ bạch y này là thiếp……
Đó là bởi vì hiện giờ Tam hoàng tử dù cho không được hoàng sủng, nhưng tốt xấu gì thiên phú cũng hơn người, lại quý ở chỗ là hoàng tôn quý tộc, thê tử của hắn cần phải là mỗ quốc công chủ, hoặc là thiên kim đại thần, một thiếu nữ không biết tên chỉ có tư cách làm thiếp!
“Tam hoàng đệ, cuối cùng đệ cũng tới, ha ha ha!” Diệp Lạc cười ha ha vài tiếng, nghênh đón Diệp Linh, trên mặt hắn mang theo ý cười dối trá, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Những năm qua đệ thân là con tin, hoàng huynh ta vô cùng nhớ đệ, còn nhiều lần thỉnh cầu phụ hoàng đoạt đệ lại, đáng tiếc, phụ hoàng vẫn luôn không có lá gan đến Long Nguyên Quốc đòi người.”
Đối mặt với hư tình giả ý của Diệp Lạc, Diệp Linh cười lạnh một tiếng: “Phải không? Đệ đây thật đúng là phải đa tạ huynh.”
“Ha ha, hai huynh đệ chúng ta cần gì khách khí như thế?”
Diệp Lạc cười lớn muốn vỗ vai Diệp Linh, nhưng lúc tay hắn sắp sửa rơi xuống bả vai Diệp Linh thì Diệp Linh tránh qua một bên, thoát khỏi đụng chạm của hắn.