Trong chốc lát, quanh thân Vân Tiêu xuất hiện một hắc động (động màu đen), hắc động càng lúc càng lớn, cho đến khi nuốt sống thân thể hắn.
“Vân Tiêu!”
Vân Lạc Phong vội vàng chạy như điên lên, muốn bắt lấy Vân Tiêu, nhưng tay nàng còn chưa chạm vào nam nhân, nam nhân cũng đã biến mất ở trước mặt nàng……
“Ngươi đưa Vân Tiêu đi đâu?”
Vân Lạc Phong gắt gao nắm chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn lão giả, bên trong đôi mắt mơ hồ toát ra ngọn lửa phẫn nộ.
“Ha ha!”
Cốc chủ không đợi lão giả nói chuyện đã giành nói trước một bước: “Nam nhân của ngươi đã bị năng lực của phụ thân ta cắn nuốt, hắn hoàn toàn tiêu tán trên thế gian, ngươi sẽ không còn được gặp lại hắn, ha ha!”
Hắn đã tiêu tán trên thế gian, ngươi sẽ không còn được gặp lại hắn……
Con ngươi Vân Lạc Phong bỗng nhiên co chặt, tất cả thanh âm ồn ào quanh thân dường như đều cách nàng thật xa, trong đầu chỉ còn vang vọng một câu này của cốc chủ.
Vân Tiêu đã biến mất?
Hoàn toàn rời khỏi nàng?
“Không!”
Từng tiếng hét thất thanh vang vọng khắp không trung.
Con ngươi thiếu nữ từ tà khí lúc ban đầu đã trở nên đỏ bừng, linh lực trên người cuồn cuộn tản ra, ánh mắt nhìn chằm chằm dung nhan già nua của lão giả.
“Ta muốn tất cả các ngươi đều chôn cùng Vân Tiêu!”
Cho dù trả giá bằng mạng của nàng!
Giờ phút này, không ai nhìn thấy, linh lực cuồn cuộn tuôn ra của Vân Lạc Phong cũng không có tan ra trong không khí, mà là bị thứ gì đó hấp thu……
Vân Tiêu!
Bên trong ý thức của thiếu nữ, ngoài dung nhan của Vân Tiêu ra cũng chỉ tồn tại một chữ —— giết!
Nàng muốn mọi người chôn cùng nam nhân của nàng!
Máu tươi lại nhiễm đỏ khắp đại viện này lần nữa……
Những tân khách đó cũng bị phẫn nộ của Vân Lạc Phong lan đến, ngay cả một tiếng kêu cứu cũng không kịp kêu lên cũng đã ngã xuống trong vũng máu.
Lão giả lạnh nhạt nhìn về phía thiếu nữ vung kiếm mà chiến đấu, đáy mắt hiện lên một ý cười châm chọc, rồi sau đó, thân mình hắn nhanh chóng phóng xuống phía dưới, bàn tay mạnh mẽ đánh lên ngực Vân Lạc Phong……
Một cái chớp mắt này, Vân Lạc Phong cảm giác được lục phủ ngủ tạng của mình đều đau đớn nóng rát, tựa như bị thiêu sống, đau khó có thể chịu đựng.
Đây là lực lượng ở trên Thánh Linh Giả?
Ngay cả Thánh Linh Giả nàng cũng không thể chiến thắng, sao có thể đối mặt với trên Thánh Linh Giả?
Nhưng nàng không cam lòng!
Không cam lòng chết ở chỗ này!
Ít nhất trước khi chưa báo thù, quyết không thể chết……
“Hận sao?”
Một giọng nói tựa như đến từ chân trời truyền từ trong linh hồn của nàng đến.
Hận?
Sao nàng có thể không hận?
“Ta có thể giúp người đối phó những người này, điều kiện là người phải nuôi nấng ta lớn lên.”
Vân Lạc Phong ngẩn ra.
Nàng còn không biết đã xảy ra chuyện gì thì trên mặt đất bỗng nhiên dâng lên vô số nhánh cây mây, những cây mây này giống như có sự sống, nhanh chóng quấn quanh lão giả.
Lão giả ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt, hiển nhiên không biết đã xảy ra tình huống gì.
Trong lúc hắn ngây người, cây mây sinh ra từ mặt đất đã chặt chẽ giữ chặt thân mình hắn, hơn nữa còn xé rách tứ chi hắn!
“A!”
Đau đớn bị xé rách làm lão giả hét lên, hắn đau đớn tái mặt, mồ hôi lạnh lăn xuống.
“Những thứ này là thứ gì?”
Cốc chủ hoàn toàn ngây ngốc, há hốc mồm nhìn cây mây trói phụ thân nhà mình, ngớ người ra.
“Ngươi là ai?”
Tơ đỏ trong mắt Vân Lạc Phong tiêu tán, trầm giọng hỏi: “Tại sao muốn giúp ta?”