“Ngươi đang nói chuyện giật gân sao?”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Có nói chuyện giật gân hay không, sau đó ngươi sẽ biết.”
Sau khi thiếu nữ vừa dứt lời, thân thể của lão giả chợt truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, đau đớn này giống như là có một khối đá đang không ngừng đập lên cơ thể hắn, đau không thể tự kềm chế.
Cùng lúc đó, bốn phía quanh hắn toát ra một ngọn lửa màu xanh, lửa này bỏng cháy thân thể hắn, thế cho nên ngay cả linh hồn hắn cũng đau đớn như bị xé rách.
Linh hồn chi hỏa! Thế nhưng là linh hồn chi hỏa!
Rốt cuộc linh hồn của thiếu nữ này cường đại tới trình độ nào? Ngay cả linh hồn chi hỏa cũng có thể điều động.
Hắn tin tưởng, nếu cứ tiếp tục nữa chính mình tất nhiên sẽ hồn phi phách tán, vĩnh thế không được siêu sinh!
“Dừng, mau dừng tay!”
Lão giả thê lương kêu lên: “Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ trả Chung Linh Nhi cho ngươi, ngươi mau dừng tay!”
“Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?” Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng mày, “Ngươi bảo người mang Long Phi đi tìm Chung Linh Nhi, chờ sau khi gặp được Chung Linh Nhi, ta lại quyết định sinh tử của các ngươi! Nếu nàng có một chút ít tổn thương, ta sẽ làm ngươi thể nghiệm mùi vị hồn phi phách tán!”
Lòng lão giả lập tức nôn nóng lên, trong lòng thầm cầu nguyện phụ thân Chung Linh Nhi không có thi triển nghiêm hình với nàng ta, nếu không hắn chỉ sợ thật sự sẽ hồn phi phách tán!
“Thiên Huyền!” Lão giả cắn chặt răng, “Con dẫn hắn đến chỗ Thiên Chúc ở!”
“Dạ, phụ thân.”
Ánh mắt Thiên Huyền một mảnh âm trầm, đến phụ thân nhà mình cũng thảm bại ở trong tay Vân Lạc Phong, hắn hoàn toàn không dám có bất luận lòng phản kháng nào, chỉ có thể mang theo Long Phi đi vào bên trong đại môn.
Có Thiên Huyền dẫn dắt, những cơ quan đó cũng liền không tính là cái gì, Long Phi tiến vào Thiên gia rất thuận lợi……
Lúc này, trong một tòa tiểu viện hẻo lánh, trong tay Thiên Chúc cầm một cái gậy gộc, hung hăng đánh lên trên da thịt trắng như tuyết của thiếu nữ.
Quần áo của thiếu nữ đã bị xé thành mảnh nhỏ, đầu tóc hỗn loạn rủ xuống phía sau, trên người tràn đầy vết thương nhìn thấy mà ghê người, mồ hôi thấm ướt khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Nàng cắn chặt đôi môi không còn chút huyết sắc, không rên một tiếng nghênh đón côn trượng của Thiên Chúc.
“Nghịch nữ, lúc trước ta hối hận để nương ngươi sinh hạ nghịch nữ như ngươi vậy, ngươi quả thực muốn làm ta sống sờ sờ tức chết mà!”
Thiên Chúc hung hăng giáo huấn Chung Linh Nhi, tựa như muốn phát tiết tất cả mọi sự nhục nhã bản thân mình đã chịu ở bên ngoài lên đầu nàng.
“Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe theo lời gia chủ thì địa vị của ta cũng sẽ được nâng cao, cũng sẽ không cần thường xuyên bị những kẻ trực hệ đó khi dễ! Ta nói cho ngươi, ngươi thân là nữ nhi của ta, không có ta thì không có ngươi! Ta bảo ngươi làm gì ngươi nhất định phải đi làm, không được làm trái dù chỉ một chút!”
Chung Linh Nhi cười lạnh một tiếng, nhắm lại hai tròng mắt, khuôn mặt tái nhợt ra vẻ quyết định thấy chết không sờn.
Nàng tuyệt đối không thể nghe theo mệnh lệnh của Thiên gia!
Cả đời này có thể làm nàng thuận theo chỉ có một mình Vân Lạc Phong!
Nhìn thấy bộ dáng quật cường này của Chung Linh Nhi, Thiên Chúc càng thêm phẫn nộ, hắn múc nước muối ở bên cạnh, hung hăng xối lên người Chung Linh Nhi.
A!
Nước muối thấm vào trong da thịt bị tổn hại, sinh ra một trận đau đớn kịch liệt, làm nàng đau đến hít sâu một hơi, thân thể nhỏ xinh run rẩy không thôi.
“Chung Linh Nhi, nếu ngươi muốn gia nhập gia phả của Thiên gia, ngươi phải đi quyến rũ Thiên Ngọc công tử!”
Thiên Ngọc, người trẻ tuổi đứng thứ nhất ở Thiên gia! Cũng là tôn tử ruột thịt của gia chủ! Bởi vậy Thiên Chúc mới có thể bảo Chung Linh Nhi đi quyến rũ Thiên Ngọc.