Nhưng nàng không ngờ, người thiếu niên này lại thay Hồng Loan đồng ý.
Nhóm quần chúng vây xem cũng vì lời nói này của Vân Lạc Phong mà kịp suy nghĩ lại, tức khắc, mọi người đều nhắm vào Hạ Sơ.
"Cô nương, lấy thân phận của ngươi không xứng với Lăng Trần công tử. Không bằng, ngươi cứ nhanh chóng rời khỏi nơi này đi!"
"Đúng vậy, vị công tử này nói rất đúng, vừa rồi là do chính ngươi nói muốn thanh toàn cho bọn họ, cho nên mới muốn rời khỏi Lăng Trần công tử, bây giờ đã cho ngươi cơ hội rồi, tại sao ngươi lại không chịu rời đi?"
"Chặc chặc, cái này còn cần phải hỏi nữa sao? Ngay từ đầu nàng ta đã không định rời đi rồi, chẳng qua là đang làm bộ làm tịch mà thôi! Loại người này có tư cách gì mà so sánh cùng với Hồng Loan tiểu thư chứ?"
Nếu đổi lại là ở một nơi khác, có lẽ sẽ có người cho rằng Hạ Sơ đáng thương mà đứng về phía nàng ta.
Tuy nhiên, đây là Đông Châu.
Đừng thấy tính cách Hồng Loan bá đạo, thật ra nàng cũng rất bênh vực người mình. Chỉ cần là con dân của Đông Châu, bất kỳ người nào gặp khó khăn, nàng cũng sẽ không tiếc sức lực của mình mà giúp đỡ! Cũng chính vì nguyện nhân này, mà trong Đông Châu, Hồng Loan vô cùng được bá tánh kính yêu.
Cho nên, Hạ Sơ muốn dẫn đường dư luận, e là đã tìm lầm chỗ rồi....
"Tại sao?" Hạ Sơ đứng dậy khỏi mặt đất, bước chân có chút lảo đảo, nước mắt chảy xuôi xuống trên khuôn mặt tái nhợt: "Bởi vì thân phận của ta không đủ lớn, cho nên nhất định phải bị người ức hiếp? Ngay cả tư cách ở bên người mình yêu cũng không có? Chẳng lẽ yêu một người, cũng là sai hay sao?"
Vân Lạc Phong khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Sơ: "Thứ nhất, là tự ngươi nói muốn đi, không có ai bức bách ngươi!"
"Thứ hai, ngươi yêu Lăng Trần, vậy thì ngươi cứ tự mình ở bên hắn ta là được rồi. Nhưng ngươi lại muốn đến quấy rầy Hồng Loan, đây chẳng phải là ngươi tự mình rước nhục à?"
Cả người Hạ Sơ run lên: "Ta.... Ta chỉ là muốn giúp Lăng Trần công tử!"
"Được! Ta lại cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi có thể quỳ xuống ở chỗ này năm ngày năm đêm, nói không chừng, ta sẽ suy nghĩ lại mà nhường Hồng Loan lại cho hắn ta!" Vân Lạc Phong nắm chặt tay Hồng Loan, đi thẳng ra bên ngoài: "Chúng ta đi thôi! Bị người khác phá hết hứng thú, không còn tâm tình ở lại đây nữa!"
Thời điểm mà Vân Lạc Phong đi ngang qua bên cạnh Hạ Sơ, bước chân hơi dừng lại, thấp giọng nói: "Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tổn thương đến Hồng Loan, cho nên.... Nếu như ngươi muốn tự tìm đường chết, ta cũng không ngại giết ngươi!"
Sau khi bỏ lại một câu này, bạch y thiếu niên liền đi xuyên qua đám đông, biến mất dưới ánh mắt khiếp sợ của Hạ Sơ.
_________
Trên đường phố nhộn nhịp, Hồng Loan rút tay ra khỏi lòng bàn tay Vân Lạc Phong, nàng đứng lại rồi ngẩng đầu nhìn Vân Lạc Phong: "Vân Lạc Phong, vừa rồi.... Đa tạ ngươi!"
Nếu là nàng, chắc chắn sau khi bị Hạ Sơ khiêu khích sẽ không nhịn được mà trực tiếp động thủ.
Nhưng Vân Lạc Phong thì lại khác!
Cho dù nàng ấy không ra tay, thì cũng có thể làm cho Hạ Sơ thương tích đầy mình. Đẩy Hạ Sơ đang chiếm thượng phong xuống thế hạ phong.
"Hồng Loan!" Vân Lạc Phong quay đầu lại, nhìn về phía hồng y nữ tử: "Hạ Sơ vì muốn vào được phủ Châu chủ Bắc Châu, chắc chắn sẽ quỳ ở tửu lâu năm ngày năm đêm, đến lúc đó, ngươi cho người canh chừng ả. Ngoài ra, ngươi cũng nên chuẩn bị tốt tâm lý đợi Lăng Trần đến hỏi tội!"
Hồng Loan cười cười: "Trước kia, ta quả thật là nhìn trúng Lăng Trần, sau này ta mới biết là mắt của mình bị mù rồi, cái loại người cặn bã như vậy đã không thể khiến ta đau lòng nữa rồi, hơn nữa...."
Hồng Loan dừng lại một chút, nói tiếp: "Ngươi làm rất đúng! Dựa theo sự yêu thương của của Lăng Trần đối với Hạ Sơ, nếu ta ép Hạ Sơ quỳ năm ngày năm đêm, hắn ta chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận! Từ đây về sau, ta cũng có thể thoát khỏi sự dây dưa của hắn."
Hồng Loan thở dài, giọng điệu có chút thương cảm.
Bọn họ đã từng là thanh mai trúc mã, tại sao bây giờ.... Lại gây ra đến tình trạng như thế này?
=== ====== ====== ====== =====