Diệp Cảnh Huyền là người đầu tiên phản ứng lại, hắn đột nhiên đứng dậy, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
Nếu ánh mắt có thể giết người có lẽ Vân Lạc Phong đã bị hắn lăng trì xử tử từ lâu rồi.
Thiếu nữ tà mị, khinh thường ánh mắt của Diệp Cảnh Huyền: “Ngươi không muốn để chúng ta tham gia tiệc tối, vậy… Dứt khoát tất cả mọi người cũng đừng tham gia.”
Nàng chính là kiêu ngạo như vậy.
Ngươi không muốn để chúng ta an tâm dùng bữa, vậy thì tất cả mọi người cũng đừng ăn!
“Xem ra đây chính là giáo dưỡng của ngươi?” Giang Mộng Dao dùng khăn tay lau miệng, ánh mắt kiêu căng lạnh lùng nhìn qua Vân Lạc Phong: “Trong hoàng thất của chúng ta, cho dù là một cung nữ cũng có giáo dưỡng hơn ngươi! Huống chi, Diệp thúc thúc nói cũng không sai! Cho dù là cung nữ của ta cũng có tư cách ngồi vào bàn tiệc này hơn ngươi!”
Giang Mộng Dao thật sự có kiêu ngạo của nàng.
Nàng thân là công chúa hoàng thất, thân phận không tầm thường, hơn nữa thiên phú hơn người, trong những số đông những người trẻ tuổi có ai dám không phục nàng?
Duy chỉ có hai người Vân Lạc Phong và Vân Tiêu này là ngoại lệ.
Bởi vì từ lúc mới vào cửa, hai người này cũng chưa từng liếc nhìn nàng nhiều một cái, giống như coi nàng như người vô hình, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Chuyện này làm cho người từ trước đến nay được chúng tinh phủng nguyệt (sao quay xung quang trăng) như Giang Mộng Dao làm thế nào chịu được?
Trưởng lão Diệp gia cũng sôi nổi phục hồi lại tinh thần, lên tiếng chỉ trích: “Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, bình thường tiểu nha đầu này vô lễ với người trong Diệp gia cũng thôi đi, bây giờ còn dám làm trò, phá hủy yến hội trước mặt Lục công chúa, chẳng lẽ các ngươi không nên trừng phạt nàng hay sao?”
“Thân phận của Lục công chúa tôn quý, chỉ cần nàng mở kim khẩu là có thể để hoàng thất trọng dụng các ngươi! Nhưng các ngươi khen ngược! Hôm nay, nếu ngươi không cho chúng ta một sự công đạo, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này!”
“Đúng vậy! Chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này! Lúc này cho dù là gia chủ cũng đừng nghĩ sẽ che chở cho ngươi!”
“Để nàng xin lỗi Lục công chúa nếu không Diệp gia ta tuyệt đối không sẽ cho phép người như vậy lưu lại đây!”
Sắc mặt Diệp Cảnh Thần hơi trầm xuống, đôi mắt ôn nhuận trở nên sắc bén như kiếm, nhìn về phía những lão giả đang kêu gào đó, lửa giận trên người hắn dần dần phát ra.
“Công đạo? Cái gì gọi là công đạo?” Diệp Cảnh Thần cười lạnh, trào phúng nói: “Thân phận của Giang Mộng Dao tôn quý, nhi tức của ta thì rất hèn mọn hay sao? Ngươi không cảm thấy các ngươi thật khinh người quá đáng hay sao? Nói, ta chỉ nói một lần, mười Giang Mộng Dao cũng kém hơn nhi tức của ta!”
Phụt!
Trong đám người, không biết truyền đến tiếng cười của ai, ngay sau đó những người khác cũng cười theo, những tiếng cười dó truyền khắp toàn bộ căn phòng tổ chức yến hội, có người còn cười đến mức cong eo không đứn dậy nổi.
Lúc nãy bọn họ nghe được cái gì?
Mười công chúa Mộng Dao cũng kém hơn Vân Lạc Phong?
Diệp Cảnh Thần là càng sống lâu càng choáng váng hay sao? Cho dù chỉ là một công chúa Mộng Dao cũng có thể đạp Vân Lạc Phong ở dưới chân.
Nhìn những người đang cười vang, ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu dần dần trầm xuống, khí thế trên người điên cuồng tỏa ra, làm cho cả căn phòng đều trở nên áp lực nặng nề.
Rồi sau đó…
Hắn ra tay!
Động tác của hắn rất nhanh, trong nháy mắt thân thể của Diệp Cảnh Huyền đột nhiên bay ngược ra ngoài, ngã phía trên mặt đất đầy cơm thừa canh cặn.
“Phụ thân!”
“Diệp thúc!”
Sắc mặt của Diệp Thiên Vấn và Giang Mộng Dao biến đổi, muốn đi xem xét tình huống của Diệp Cảnh Huyền nhưng lúc này, một lực lượng cường hãn từ phía sau đánh tới làm thân thể của bọn họ bị quăng mạnh ra ngoài, máu tươi phun ra không ngừng.
“Diệp Cảnh Thần!”
Diệp Cảnh Huyền che ngực lại, đứng lên, ánh mắt tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm Diệp Cảnh Thần: “Ta gọi ngươi một tiếng đại ca là xuất phát từ sự tôn kính với ngươi, ngươi đừng quá mức làm càn! Đả thương ta cũng thôi đi ngay cả công chúa Mộng Dao ngươi cũng dám đánh, có phải muốn liên lụy đến Diệp gia chúng ta mới cam tâm hay không?”