Diệp Cảnh Huyền bò lên khỏi mặt đất, đôi mắt tràn đầy mê mang, giống như thật sự không biết tình huống trước mắt là như thế nào.
Nhìn bộ dạng mê hoặc của Diệp Cảnh Huyền, ý cười bên môi Vân Lạc Phong càng thêm tà khí, chậm rãi tới gần hắn hai bước.
“Ngươi cấu kết với Thục phi, hạ độc mưu hại Hoàng Hậu, hiện giờ lại làm bộ không biết gì hết?”
Khóe miệng Diệp Cảnh Huyền run rẩy, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chất tức, ta tốt xấu gì cũng là thúc thúc của ngươi, ngươi đừng vu hãm ta! Thật sự ta không biết cái gì cả, là Thục phi tìm ta rồi bảo ta giúp nàng gây vội này, đúng là ta không thích ngươi, cũng đồng ý với nàng ta rồi, ai biết nàng còn muốn mưu hại Hoàng Hậu?”
Tốt xấu gì mình cũng là đương gia tương lai của Diệp gia, Vân Lạc Phong này cũng không dám làm gì với mình đâu.
Hiện giờ, điều đầu tiên hắn phải làm đó là rửa sạch hiềm nghi mưu hại Hoàng Hậu!
“Diệp Cảnh Huyền!”
Thục phi vừa nghe lời này, tức đến mức bò lên từ trên mặt đất, mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Cảnh Huyền, đáy mắt đầy hận ý: “Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi tìm ta trước! Hiện giờ còn muốn trốn tránh trách nhiệm.”
Diệp Cảnh Huyền cười nhạo một tiếng: “Thục phi, ngươi đã chết đã đến nơi rồi, vì sao phải khiến ta làm đệm lưng cho ngươi? Ta có cừu hận gì với Hoàng Hậu, khiến ta không tiếc hạ độc với người chứ? Chính ngươi gây chuyện thì tự mình gánh vác đi, đừng liên lụy ta.”
Thục phi lửa giận ngập trời, nhào lên muốn xé Diệp Cảnh Huyền, nhưng nàng mới vừa chạy đến trước mặt Diệp Cảnh Huyền thì đã bị hắn một chưởng đánh bại.
“Bệ hạ!”
Diệp Cảnh Huyền phẩy phẩy ống tay áo, xoay người nửa quỳ ở trước mặt Hoàng đế: “Thật sự là một mình Thục phi làm những việc này, thần chỉ nghe theo mệnh lệnh của nàng ta, đẩy Vân Lạc Phong ra, xin Hoàng Thượng minh giám!”
Dù sao, đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận mình muốn mưu hại Hoàng Thượng!
Mắt lạnh của Hoàng đế đảo qua Diệp Cảnh Huyền, lúc nhìn về phía Vân Lạc Phong, sắc mặt lại dịu đi: “Vân cô nương, người này của Diệp gia, ngươi tính toán xử trí như thế nào?”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Giết đi!”
Hai chữ này, nàng nói nhẹ nhàng như mây bay gió thổi, lại khiến thân mình Diệp Cảnh Huyền run lên, đột nhiên đứng lên từ trên mặt đất.
“Vân Lạc Phong, tốt xấu gì ta cũng là thúc thúc ngươi, ngươi dám nói như vậy với ta?”
Vân Lạc Phong nhìn Diệp Cảnh Huyền: “Sao ta lại không biết Vân Tiêu có một thúc thúc như ngươi nhỉ?”
“Ngươi……” Diệp Cảnh Huyền giận tới mức cả người run rẩy, phẫn nộ chỉ vào Vân Lạc Phong.
Vân Tiêu nhìn thấy nam nhân này dùng ngón tay chỉ mũi Vân Lạc Phong, đáy mắt tức khắc hiện lên một tia sáng lãnh khốc, giơ tay chém xuống, một tia sắt lạnh chém về phía ngón tay.Diệp Cảnh Huyền
“A!”
Diệp Cảnh Huyền thê lương hét lên một tiếng, giọng hắn tê tâm liệt phế, khiến người ta sởn tóc gáy!
Lúc này, cách đó không xa, trên không trung ở Diệp gia, bỗng nhiên một luồng sức mạnh cường đại truyền ra, xoay quanh ở trên không trung.
Cảm nhận được hơi thở kia, vẻ mặt Hoàng đế lo lắng: “Diệp gia lão nhân đột phá đến Thánh Linh Giả trung cấp?”
Sở dĩ Diệp gia yếu thế một bậc so với hoàng tộc, là bởi vì thực lực của Diệp gia lão nhân thấp hơn đệ nhất cao thủ của hoàng thất, bất đắc dĩ mới thần phục hoàng tộc. Nhưng một khi lão nhân này đột phá, từ nay về sau, hoàng tộc cùng Diệp gia sẽ cùng ngồi ngang hàng!
“Ha ha ha!”
Bị đau nhức nên vẻ mặt của Diệp Cảnh Huyền trở nên vặn vẹo, vào giờ phút này dữ tợn cười to: “Phụ thân ta đột phá! Rốt cuộc ông ấy đã đột phá! Lần này, hoàng tộc ngươi cũng không làm gì được ta nữa, ha ha ha!”
Sắc mặt Hoàng đế hơi trầm xuống, lạnh lùng quét mắt nhìn Diệp Cảnh Huyền, lại không nói thêm cái gì.