Quả nhiên, gương mặt già nua của Mục Động liền hơi dãn ra một chút, nhưng rất nhanh thì đã nhăn lại như cũ.
"Chờ sau khi ta nghiên cứu vấn đề này xong, ta mới từ từ tính món nợ này với ông."
"Yên tâm! Chờ sau khi nghiên cứu vấn đề này xong, lão phu nhất định sẽ tạ lỗi với ông!" Quân lão gia tử cười tủm tỉm nói: "Việc cấp bách hiện giờ, là phải mau chóng tìm một người bệnh đến thử phương pháp chữa bệnh của tiểu nha đầu này!"
Cái thiên cổ nan đề này đối với những người của đại lục dị thế mà nói, là có rất ít người có thể giải quyết được, nhưng nếu như đặt ở Hoa Hạ, thì chỉ cần một cuộc phẫu thuật là xong xuôi.
Đương nhiên, cái loại giống như Nam Cung Vân Dật, cho dù là có đến từ Hoa Hạ, cũng chưa chắc đủ khả năng giải quyết vấn đề này.
Nói đến cùng, đại lục dị thế và Hoa Hạ có rất nhiều dược liệu khác nhau, dù có cùng tên, nhưng chưa chắc dược hiệu đã như nhau.
Sở dĩ Vân Lạc Phong có thể viết ra phương pháp giải phẫu đổi tim này, đó là do nàng vận dụng tri thức xảo diệu mà Y Học Thần Điển đã cung cấp cho nàng, lại kết hợp thêm với phương pháp giải phẫu của Hoa Hạ, mới có thể giải đáp được thiên cổ nan đề này.
Sau khi Mục Động nghe Quân lão gia tử nói xong, hai người bọn họ liền phái người đi tìm người có chứng bệnh tương tự mang về, cũng may, tuy Mục Động ẩn cư, nhưng vẫn có rất nhiều cường giả nguyện cống hiến sức lực cho ông, vì vậy mà không cần bao nhiêu thời gian thì bọn họ đã tìm được người bệnh rồi....
Quá trình trị liệu không được xảy ra sơ sót, cho nên Mục Động và Quân lão gia tử nghiên cứu đáp án thật kỹ càng, lại điều thêm vài y sư từ Y Đường đến hỗ trợ, rồi mới bắt đầu tiến hành phương pháp chữa trị của Vân Lạc Phong.
Chỉ là không ai trong bọn họ ngờ tới, một lần trị liệu này là mất hết ba ngày ba đêm.
Lấy thực lực của Quân lão gia tử và Mục Động, ba ngày ba đêm không ngủ không nghĩ mà trị liệu, tinh thần còn luôn trong tình trạng căng thẳng cũng không phải là vấn đề lớn gì, thế nhưng người của Y Đường lại không chống đỡ nổi, cả một đám đều vô cùng suy yếu.
Ngay thời điểm mà bọn họ thiếu chút nữa là ngã quỵ, thì một âm thanh cuồng tiếu liền vang vọng khắp nơi trong Mục trạch.
"Thành công! Thật sự thành công! Cái thiên cổ nan đề này, vậy mà lại được giải trong tay của một tiểu nha đầu, ha ha ha!" Quân lão gia tử cười ha ha, vẻ mặt vô cùng sung sướng, nhiều hơn là càng cảm thấy may mắn.
May mắn bản thân mình tinh mắt, nhìn thấy được trân châu, thu được một đứa cháu gái thiên tài.
(*tinh mắt, nhìn thấy trân châu: nguyên văn là tuệ nhãn thức châu.)
Mục Động ngây ngốc vài giây, sau đó đột nhiên nhắm về phía Quân lão gia tử, trong khi Quân lão gia tử còn chưa kịp dằn xuống sự kinh hỉ, thì Mục Động đã hung hăng bóp cổ của ông.
"Ngươi trả đồ đệ cho ta! Ngươi đem đồ đệ trả lại cho ta!"
Đám y sư của Y Đường lúc đầu còn đang ngủ gà ngủ gật, đột nhiên bừng tỉnh lại, bọn họ nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của Mục Động, vội vội vàng vàng chạy về phía ông, dùng sức mà gỡ tay ông ra.
"Mục lão gia tử, ngài đừng xúc động, ngàn vạn lần đừng xúc động, mau thả tay ra đi!"
"Khụ khụ!"
Chờ sau khi Mục Động thả lỏng tay, Quân lão gia tử liền ho khan hai tiếng, ông cũng không có tức giận vì hành động vừa rồi của Mục Động, vẫn cứ cưới tủm tỉm như cũ: "Mục Động, cháu gái của ta không phải là đồ đệ của ông, ông đừng có nhận loạn thân thích!"
Mục Động dần dần bình tĩnh lại, ông hít một hơi thật sâu, hỏi: "Cháu gái của ông có còn thiếu gia gia không? Ta có thể đem tất cả gia sản của ta cho nó, chỉ cần nó chịu gọi ta một tiếng gia gia là được rồi!"
So với lão ngoan đồng Quân lão gia tử, Mục Động càng yêu quý nhân tài nhiều hơn, gia sản đều là vật ngoài thân, nếu dùng hết tất cả gia sản mà có thể đổi được một cháu gái thiên tài, đáng giá!
(*lão ngoan đồng: chỉ những người già nhưng tính tình như trẻ con.)
"Ông xác định?" Quân lão gia tử nhướng nhướng mày: "Bảo bối trong tay nhiều đếm không xuể, dù là một góc dược liệu thì cũng là thứ có người ra giá mà không có người bán! Ông thật muốn dùng tất cả mọi thứ mình sở hữu để nhận cháu gái?"
=== ====== ====== =======