“Cái này…” Lão gia tử chần chờ một lúc, yếu ớt hỏi: “Sính lễ đó là cho con.”
Vân Lạc Phong hơi nhíu mày, sính lễ này là cho nàng?
Trầm mặc một lúc, nàng ngẩng đầu nhìn lão gia tử: “Có biết là ai đưa tới không ạ?”
“Không rõ lắm.”
Lão gia tử lắc đầu: “Ngay cả người của Lạc Phong cũng không đều tra ra lai lịch của sính lễ đó.”
“Phải không?”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, chậm rãi đi đến chỗ sính lễ, trong nháy mắt, khí thế trên người nàng bắt đầu lộ ra, đôi mắt khẽ nâng mang theo khí thế cao cao tại thượng.
“Một khi đã như thế, vậy thì đốt hết đi.”
Phùng!
Vừa dứt lời, trong lòng bàn tay nàng trào ra một cỗ linh lực biến đổi thành ngọn lửa, ngọn lửa này nhanh chóng bay về đống sính lễ, nháy mắt, sính lễ đó đều biến thành tro tàn.
Thiếu nữ vỗ tay, xoay người nhìn lão gia tử đang trợn mắt há hốc mồm, cười nhạt nói: “Như vậy, sính lễ đã giải quyết xong.”
Lão gia tử hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, xem ra vẫn là cháu gái nhà mình khí phách, không giống ông, chỉ vì đống sính lễ đó mà chần chờ nhiều ngày như vậy…
“Ha ha ha.”
Lão gia tử sang sảng cười to: “Tiểu Phong nhi, Hân nhi, đi thôi, đi nói cho ta nghe ở Ninh gia đã xảy ra những chuyện gì, để cho ta cảm thấy vui vẻ một chút.”
Đối với tính tình của cháu gái mình, lão gia tử hiểu rất rõ, nếu nàng đã trở lại, điều đó chứng minh chuyện Tứ trưởng lão Ninh gia đã giải quyết xong.Một khi đã như vậy, ông có thể yên tâm nghe Vân Lạc Phong thuật lại những chuyện đã phát sinh ở Ninh gia, để sau này ông cũng có vốn để khoác lác.
Nhưng mà lão gia tử chỉ nghĩ rằng Vân Lạc Phong điên cuồng ngược Tứ trưởng lão, lại không nghĩ đến tiểu nha đầu luôn đi theo sau đuôi Vân Lạc Phong lại có thân phận cường đại như thế.
Càng làm cho ông không hề dự đoán được chính là Vân Lạc Phong và Thiên Nhai cũng là bạn cũ.
Sau khi nghe tất cả mọi việc, lão gia tử choáng váng ngay tại chỗ, trợn mắt há mồm, thật lâu sau cũng không có cách nào phục hồi lại tinh thần…
Bên trong khách điếm, nam nhân quay lưng về phía cửa phòng, lẳng lặng nghe cấp dưới báo cáo, thật lâu sau, hắn mới có một chút phản ứng, khuôn mặt tuấn mỹ tà mị nở một nụ cười.
“Ngươi nói Vân Lạc Phong đốt hết sính lễ?”
“Khởi bẩm thiếu chủ, chính mắt thuộc hạ thấy cảnh này! Do đó trở về bẩm báo thiếu chủ.”
“Không có việc gì.” Bạch Túc nhếch môi cười, phất tay: “Ngươi đi xuống đi.”
“Tuân lệnh, thiếu chủ.”
Thị vệ chắp tay, từ trên mặt đất đứng lên, xoay người đi ra ngoài cửa, thuận tiện đóng cửa phòng lại, mà sau khi hắn rời đi, toàn bộ căn phòng lại khôi phục sự yên lặng.
Một lúc sau, giọng nói đùa giỡn lại độc ác của nam nhân chậm rãi vang lên: “Vân Lạc Phong này… So với mẫu thân của nàng có ý tứ hơn nhiều.”
Lúc này, nữ tử xinh đẹp đứng bên cạnh nam nhân khẽ mím môi mỏng, ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân.
“Thiếu chủ, người thật sự muốn thú Vân Lạc Phong?”
“Không sai.” Bạch Túc hơi nhướng mày, ngón tay nhẹ vuốt ve cằm: “Bởi vì ta phát hiện, nữ nhân kia rất hữu dụng với Bạch gia chúng ta! Mà nếu muốn trói chặt nàng, chỉ có một loại phương pháp này!”
Nữ tử xinh đẹp có hơi kinh ngạc: “Thiếu chủ, Vân Lạc Phong chỉ là cháu gái của một tướng quân mà thôi, vì sao nàng sẽ hữu dụng với Bạch gia?”
“Thiên phú của nàng rất mạnh.” Đôi mắt của Bạch Túc hơi nheo lại: “Hơn nữa, nàng và ta cùng là một loại người! Nếu ta không đoán sai, thời gian trước Tiêu gia sở dĩ triển khai công kích với Bạch gia, cũng là vì nữ nhân này hãm hại Bạch gia chúng ta! Cũng chính vì nguyên nhân này, ta mới sinh ra hứng thú với nàng.