"Ngươi có thể chế tạo con rối thành công đã là không tệ rồi, còn về ý thức...." Cơ Cửu Thiên hơi dừng lại một chút: "Năm đó Tuyệt Thiên nghiên cứu rất lâu, cũng chưa nghiên cứu ra phương pháp hoàn thiện!"
Thư tịch của Tuyệt Thiên chỉ đưa ra phương pháp làm cho con rối có thể có y thức, đáng tiếc, dù là Tuyệt Thiên cũng chỉ phát hiện được một chút da lông bên ngoài, còn chưa kịp nghiên cứu ra phương pháp hoàn chỉnh thì đã gặp tai họa bất ngờ.
"Một ngày nào đó, ta sẽ thành công chế tạo ra con rối có ý thức!" Giọng điệu Vân Lạc Phong thập phần kiên định: "Hiện tại ta đã hoàn thành khảo hạch Tuyệt Thiên giao cho, chúng ta lập tức rời đi!"
Ba năm!
Nàng đã ở trong ảo cảnh này ba năm, cũng không biết thế giới bên ngoài có xảy ra chuyện gì hay không?
Vân Tiêu có phải là đang điên cuồng tìm kiếm nàng?
"Hửm?"
Đột nhiên, Vân Lạc Phong cảm giác được thần thức của mình có thêm một cái gì đó, khiến nàng hơi ngẩng ra, trong mắt xẹt qua một tia mê mang.
"Đây là cái gì?"
"Chủ nhân!" Từ trong linh hồn vang lên giọng nói của Tiểu Mạch: "Người đã hoàn thành khảo hạch của Tuyệt Thiên, hắn đưa ảo cảnh này cho người, từ nay về sau, người có thể tự do ra vào ảo cảnh này!"
Nghe thấy lời này, đáy mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia vui mừng, nếu nói như vậy, thì lúc nào đó, nàng cũng có thể đưa người trong quân đoàn vào ảo cảnh này tu luyện.
"Nếu ta khống chế ảo cảnh này, vậy ta cũng có thể khống chế luôn tâm trận của ảo cảnh là Mặc Thiên Thành?" Ánh mắt Vân Lạc Phong khẽ lóe, trầm giọng hỏi.
Tiểu Mạch trầm ngâm hết nửa ngày, mới cất tiếng trả lời câu hỏi vừa rồi của Vân Lạc Phong.
"Chủ nhân, cho dù Mặc Thiên Thành là tâm trận của ảo cảnh, nhưng hắn không phải bảo vật, cũng không phải linh thú, không có cách nào bị người cưỡng chế đạt thành khế ước! Vì thế mà cả đời này hắn cũng sẽ đi theo bên cạnh người, nếu để hắn biết người giả mạo Tuyệt Thiên, vậy chắc chắn hắn sẽ trở thành mối nguy hiểm cho người!"
Trong lòng Vân Lạc Phong có chút thất vọng, nàng tưởng Tuyệt Thiên đã giao ảo cảnh này cho mình, thì nàng có thể giải trừ quả bom hẹn giờ Mặc Thiên Thành kia.
"Ngoài ra Mặc Thiên Thành không thể chết được! Nếu như hắn chết, ảo cảnh cũng sẽ sụp đổ, đối với chủ nhân mà nói, là mất nhiều hơn được!" Tiểu Mạch tiếp tục nói: "Chẳng qua, chỗ tốt duy nhất chính là, Mặc Thiên Thành tạm thời không thể rời khỏi ảo cảnh này!"
"Tạm thời? Đây là có ý gì?"
"Chủ nhân có biết tại sao Mặc Thiên Thành ở trong ảo cảnh lại tu luyện chậm như vậy không? Đó là do Tuyệt Thiên cố ý bố trí, chờ khi Mặc Thiên Thành đạt tới một cảnh giới nhất định, thì hắn có thể thành công rời khỏi ảo cảnh."
Nội tâm Vân Lạc Phong bỗng trở nên căng thẳng, xem ra, nàng cần phải mau chóng tăng lên thực lực, để ứng phó với nguy hiểm sắp tới.
Phịch!
Mặc Thiên Thành cưỡi cự long từ trên trời đáp xuống, hắn dường như nhận ra được cái gì đó, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
"Có phải ngươi sắp đi hay không?" Mặc Thiên Thành khẽ nhấp môi mỏng, trầm giọng hỏi.
"Phải!" Vân Lạc Phong gật đầu đáp: "Ta còn có người thân và bằng hữu ở bên ngoài, không cách nào vĩnh viễn lưu lại nơi này!"
Trong mắt Mặc Thiên Thành chợt nhiễm một tia hồng quang, hắn dùng sức túm chặt lấy cánh tay Vân Lạc Phong, giống như một tiểu hài tử giận dỗi, nói: "Không được đi! Ta không cho ngươi đi! Ta đã đợi ngươi nhiều năm như vậy rồi, tại sao ngươi còn muốn vứt bỏ ta?"
"Mặc Thiên Thành, buông nàng ra!" Trong mắt Cơ Cửu Thiên cũng lóe lên một tia huyết quang, con ngươi âm trầm lạnh lùng nhìn Mặc Thiên Thành.
Mặc Thiên Thành không cam lòng yếu thế, trừng mắt trở lại: "Đừng cho ta là không biết, ngươi cũng muốn đoạt người với ta, ta không cho nàng ấy đi! Muốn đi, tự một mình ngươi đi đi!"
Ngay lúc Cơ Cửu Thiên bước lên một bước, thì Vân Lạc Phong giơ ta ngăn Cơ Cửu Thiên lại.
=== ====== ====== ====== ======