Phương Nhã uốn éo eo thon nhỏ, lả lơi đến trước mặt Vân Lạc Phong: "Cho dù một người thay đổi bên ngoài như thế nào cũng không thể thay đổi được mùi hương trên người của họ. Mà vốn dĩ ta rất mẫn cảm với các loại mùi hương."
Vân Lạc Phong khẽ vuốt cằm, cười gian xảo liếc nhìn Phương Nhã: "Xem như ta là mở rộng tầm mắt, Phương Nhã cô nương còn thính hơn cả chó."
Trước mặt loại người tinh ranh như Phương Nhã, bất luận che dấu thế nào thì cũng không có tác dụng. Không bằng thoải mái thừa nhận.
"Ta còn có một chuyện muốn hỏi cô." Phương Nhã che miệng cười duyên nhìn Vân Lạc Phong: "Có phải người viết đáp án giải độc hoa mạn đà la là cô nương không?"
Trong mắt Vân Lạc Phong thoáng qua sự kinh ngạc, nàng suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Làm sao các ngươi biết?"
"Quả nhiên là cô!" Lúc này trong lòng Phương Nhã rất vui vẻ. "Vân cô nương, cô mau theo ta. Vinh lão của chúng ta muốn gâp cô."
Vinh lão?
Sao khi nghe cái tên này, Vân Lạc Phong ngẩn ra một chút: "Nghe nói Vinh Lão của Y Các tính tình cao ngạo, ngay cả hoàng thân quý tộc đến bái phỏng cũng không chịu tiếp kiến. Sao đột nhiên bây giờ lại muốn gặp ta?"
"Vân cô nương, cô đi theo ta đến đó thì hiểu ngay."
…
Trong phòng.
Vinh lão từ từ nâng chén trà trong tay lên, nói với nam tử trung niên bên cạnh: "Xem ra Tụ Linh Dược đã tạo ra chấn động rất lớn. Đáng tiếc là chỉ có một lọ. Đúng rồi, Mộ Dung, ta bảo các ngươi tìm người, đã có tin tức gì chưa?"
Mộ Dung lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Hiện tại chúng ta chỉ biết vị y sư thần bí kia có hai đặc điểm. Thứ nhất, theo như lời Phương tiểu thư thì người này là một nữ tử trẻ tuổi. Thứ hai, nữ tử này mặc y phục màu trắng. Thế nhưng biển người mênh mông, chỉ dựa vào hai điểm này tìm người thì thật sự là quá khó."
"Không tìm được cũng phải tìm. Cho dù phải sử dụng toàn bộ lực lượng trong Y Các cũng phải tìm."
Vị y sư thần bí này có liên quan đến sự tồn vong của Y Các, cho nên ông nhất định phải tìm được nữ tử này.
Thình thình thình!
Đột nhiên từ bên ngoài vang lên mấy tiếng gõ cửa. Còn chưa đợi Vinh lão lên tiếng thì giọng nói quyến rũ của Phương Nhã đã vang lên từ bên ngoài.
"Vinh lão! Ta đã tìm được y sư trả lời câu hỏi giải độc mạn đà la rồi!"
Bàn tay to của Vinh lão run lên, thiếu chút nữa là làm rớt chén trà trong tay xuống đất. Vốn đang ngồi trên ghế đã xoạt một tiếng đứng bật dậy. Bởi vì quá kích động nên giọng nói cũng có chút run rẫy.
"Cho người vào đi! Nhanh lên!"
Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị đẩy ra. Phương Nhã mặc y phục mảu đỏ rất quyến rũ đi vào trước. Mà ở ngay phía sau, thiếu nữ với y phục trắng như tuyết cũng đang tiến vào dưới ánh nhìn chăm chăm của Vinh lão.
Thiếu nữ kia rất xinh đẹp, da trắng như ngọc, nhan sắc khuynh thành, bên môi luôn chứa ý cười, gian xảo mà lười biếng, còn đôi mắt kia giống như vừa sinh ra đã có sẵn sự cuồng ngạo khí phách trong đó, lảm người khác không cách nào xem nhẹ được.
"Vân Lạc Phong?"
Thân là đệ nhất phế vật của Long Nguyên Quốc, làm sao Mộ Dung chưa từng nghe nói qua tên của Vân Lạc Phong được. Vậy mà hiện giờ người Phương Nhã dẫn đến lại là Vân Lạc Phong nổi danh xa gần. Trong lòng ông ta ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là không biết tại sao hôm nay nhìn Vân Lạc Phong lại không giống những gì ông từng nghe từng thấy trong quá khứ.
"Ngươi chính là y sư đã đưa ra lời giải cho câu hỏi độc mạn đà la sao?"
Vinh lão cảm thấy vô cùng ngạc nhiên! Sở dĩ ông cảm thấy ngạc nhiên không phải vì thân phận của Vân Lạc Phong, mà bởi vì mặc dù đã sớm biết y sư này là một thiếu nữ trẻ tuổi, chỉ là không ngờ lại trẻ đến mức độ như vậy. Nhìn nữ tử này chỉ khoảng mười bốn mười lăm.